Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 733 - Chương 733:

Chương 733:

Đại Ngốc cưỡi chiếc xe đạp đòn ngang 28 mới tinh chở Chu Mạt đến nhà họ Chu.

"Thầy, em trả Chu Mạt lại, ngài đừng trách em ấy, em ấy còn nhỏ bị tình yêu làm mê muội, có thể tha thứ." Thấy sư trưởng Chu vừa giải rượu, Đại Ngốc thật thà nói.

Sư trưởng Chu ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm, sắc mặt tối vô cùng.

"Tiểu Trần, thầy có lỗi với em. Em yên tâm, sau này thầy vẫn là thầy của em, em là người tốt, tương lại có có triển vọng. Sau này em cũng đừng nhớ Chu Mạt nữa, thầy sẽ tìm một cô gái tốt hơn Chu Mạt cho em, Chu Mạt không xứng với em." Sư trưởng Chu cũng là người biết nghĩ, hôm nay cũng bị Chu Mạt làm tức giận!

Không thèm nhìn Chu Mạt đang cúi thấp đầu đứng một bên.

"Thầy, là em không xứng với Tiểu Mạt mà. Người em đã đưa đến rồi, em về đây!" Đại Ngốc ngây ngô nói, anh ra khỏi nhà chính ra ngoài lại vào phòng bếp nói chào cô mới ra khỏi sân.

"Chu Mạt! Mày quỳ xuống cho ông! Chu Thiết Hùng tôi sao lại simnh ra một đứa có mắt như mù thế này chứ!? Hối hận lúc nào không hối hận, bây giờ lại bỏ trốn vào ngày cưới! Mày không chỉ là cha mất mặt, để sau này Tiểu Trần làm người thế nào nữa!" Tiếng quá của sư trưởng Chu vang vọng khu nhà.

Đại Ngốc nghe thấy tiếng vội vàng quay người.

Trong tay sư trưởng Chu cầm roi da quất vào người Chu Mạt đang quỳ trên mặt đất. Cánh tay Chu Mạt lập tức trầy da.

"Tiểu Mạt!" Đại Ngốc xông tới thấy cảnh này, cái roikia như quất vào lòng anh!

"Thầy! Sao thầy lại đánh người rồi?! Đã là thời đại nào rồi còn đánh người như thế?!" Đại Ngốc cuống lên với với Chu Thiết Hùng, mặt anh đỏ lên quát to, tư thế kia muốn đánh nhau với sư trưởng Chu để che chở cho Chu Mạt, đau lòng vì Chu Mạt!

"Tiểu Trần! Em đừng che chở cho nó! Nó đáng đánh!" Sư trưởng Chu nóng tính, cầm roi trên tay còn muốn đánh Chu Mạt. Chu Mạt quỳ ở đó không nhúc nhích cũng không lên tiếng.

"Tiểu Trần đối xử với mày thế nào? Mày đã làm gì với thằng bé chứ?! Chu Mạt, mày cút ngay cho tao! Vĩnh viễn đừng về cái nhà này nữa! Chu Thiết Hùng tao không có đứa con gái nào tùy tiện như mày cả!" Sư trưởng Chu tức giận hét lên, bỏ roi xuống!

Sau sư trưởng Chu lại không biết tình cảm chân thành của Đại Ngốc với Chu Mạt chứ. Lúc ấy ông hỏi, Tiểu Trần, em thực sự muốn làm con rể nhà họ Chu chứ, cũng thực sự muốn cưới Chu Mạt chứ.

Anh đã gật đầu không chút do dự, "Thầy, chỉ cần Chu Mạt chịu gả thì điều kiện gì em cũng đồng ý!"

Tính Chu Mạt cũng bướng bỉnh, đứng dậy chạy về phía cổng.

Cô cũng không còn mặt mũi ở lại cái nhà này nữa.

Đại Ngốc thấy Chu Mạt chạy cũng vội vàng đuổi theo.

"Anh Đại Ngốc, đừng quan tâm đến em!" Trong ngõ nhỏ, Chu Mạt dừng lại nói với Đại Ngốc đã đuổi kịp cô.

"Tiểu Mạt ngốc, bây giờ em vẫn là vợ anh, anh mặc kệ em thì ai quản em?! Đi với anh trước đã, muộn vậy rồi em định dựa vào ai?" Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng đối mặt với Chu Mạt Đại Ngốc vẫn cố giả cười, giọng nói dịu dàng. Đối với cô, anh không nghiêm khắc nổi!

Anh luôn cảm thấy cô công chúa nhỏ này trong lòng bàn tay sợ tan.

"Tiểu Mạt, ngày mai anh về lại quân đội rồi, em không có chỗ nào đi cứ ở đấy trước đi. Chờ thầy hết giận em lại về"! Đại Ngốc nói, tìm chăn gối ở trong tủ đi ra phòng khách ngủ.

"Anh Đại Ngốc, anh còn muốn ở bên em sao?" Chu Mạt ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, đau lòng nhìn Đại Ngốc cao lớn đẹp trai mặc quân phục nhưng vẫn luôn tươi cười, hỏi.

Bình Luận (0)
Comment