Hình như quốc bảo muốn sinh, người nhà họ Kiều cuống cuồng tay chân. Xe cứu thương đến, Diệp Kiều được đỡ lên thì mọi người thoáng an tâm. Bà ngoại tuổi tác đã cao, cơ thể không khỏe cũng theo xe cứu thương đi.
"Bà ngoại, sức khỏe bà không tốt ở nhà đi! Cháu không đau theo cơn, không cần hoảng đâu bà!" Bà ngoại nắm chặt tay cô, trông bà cụ rất lo lắng làm Diệp Kiều khó hiểu.
"Kiều Kiều, lúc mẹ cháu sinh cháu, bà ngoại không ở cạnh.... Cháu sinh, nhất định bà phải ở bên!" Bà cụ đẹp não nắm chặt tay cháu gái, nói rất kiên định với cháu gái có khuôn mặt giống y đúc mẹ.
Diệp Kiều có thể hiểu tâm lý của bà cụ, "Bà ngoại, bà yên tâm. Y học thời này đã phát triển rồi, mẹ con chúng cháu sẽ bình an! Bà yên tâm!"
Khi mẹ ruột sinh ra cô ở nhà họ Kiều, bà đỡ là một bà lão nhà họ Kiều, úc đó bệnh viện rất ít, người đến sinh con cũng không nhiều, hầu hết họ đều vậy. Phần lớn phụ nữ sinh con phải xuống Quỷ Môn quan một lần, không may là mẹ cô Kiều Nghê chưa từng thoát khỏi Quỷ Môn quan.
Bà cụ gật đầu.
Chiếc xe cấp cứu chạy về phía cổng khu biệt thự.
"Cuối cùng đã tiễn được vị thần này đi rồi!" Mợ Diệp Kiều là Quách Mỹ Anh nhìn xe cấp cứu đi xa nói. Kiều Sinh đang chuẩn bị vào nhà để lấy chìa khóa xe nghe bà nói vậy thì nhíu mày,
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
"A? Không có gì! Nhưng Kiều Sinh à, con có thể học cách thông minh lên chút không, trông bà nội yêu thương Diệp Kiều nhiều bao nhiêu kìa, sắp vượt cả đứa cháu lớn này rồi!" Dáng vẻ của Quách Mỹ Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Kiều Sinh giống như nghe chuyện cười, anh coi Diệp Kiều như em gái ruột hơn nữa có một đứa em gái giỏi giang như vậy cũng là việc vô cùng kiêu ngạo.
"Mẹ, con cũng không muốn tranh cưng chiều của bà nội với Kiều Kiều, mẹ nhỏ nhen quá rồi!:
"Con cho rằng chỉ tranh giành giành tình cảm thôi sao?" Quách Mỹ Anh nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.
Đó là vấn đề tranh giành tài sản của nhà họ Kiều!
Bà ta thực sự sợ sau khi bà cụ quy tiên sẽ giao hết tài sản nhà họ Kiều cho cháu gái quý giá Diệp Kiều mất!
Kiều Sinh không để ý gì!
--
Bệnh viện, chờ vẫn chưa có dấu hiệu sắp sinh.
Bác sĩ sản khoa nói đùa: “Chắc 2 đứa tranh nhau làm cả nên thai cử động mạnh quá!” Ngoại trừ chuyện này ra cũng không tìm ra nguyên nhân gì vì tim thai hai đứa trẻ đều bình thường, hoàn toàn không có tình trạng thiếu oxy.
Diệp Kiều nằm trên giường có ống thở gắn ở mũi, nghe bác sĩ nói mà cười, chuyện này thật sự có thể!
Khẳng định Lục Tiểu Cổn tranh làm anh, em gái lại muốn làm chị, tranh nhau trong bụng!
Hiện tại tư thế thai của hai đứa bé vẫn đúng. Đầu thai nhi hướng xuống dưới, trong đó một đã nữa nhập bồn có hi vọng sinh tự nhiên. Cũng không uổng công cô trong khoảng thời gian này dù cực khổ, thời tiết lại nóng vẫn kiên trì bám sát tư thế nằm đúng tư thế thai nhi!
Diệp Kiều ngủ say chìm vào giấc mơ, trong mơ có hai bé gái ôm gối gọi cô là "Mẹ" vô cùng đáng yêu.
"Lục Tiểu Cổn... Con ở đâu? Con không muốn Diệp Kiều ngốc à.... Con là đồ lừa đảo..." Trên giường bệnh người vẫn đang trong giấc bất an nói mơ, trông cô rất đau khổ.
Lại là Lục Tiểu Cổn!
Lúc Diệp Kiều tỉnh lại vừa khéo đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Lục Bắc Kiêu. Anh đã đúng lời của mình, trở về để chờ sinh với cô!
"Lại mơ thấy Lục Tiểu Cổn rồi? Thực sự nên dẫn em đến khoa thần kinh em, hẳn là em bị hoang tưởng rồi!" Người đàn ông nhướng mày, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Nghĩ đến giấc mơ đó, Diệp Kiều cảm thấy trong lòng đau nhói, trút giận lên người anh: "Anh mới có bệnh thần kinh ấy!:
Dám dẫn cô đến khoa thần kinh!