"Ngoan ngoan ngoan nào, anh sai rồi, là anh có bệnh thần kinh!" Anh Lục vội vàng chịu tội, làm sao dám làm cho cô tức giận, anh chịu không nổi!
Mỗi lần nhìn thấy cô nhóc trước kia người nhẹ như yến nhảy nhót tưng bừng đỡ cái bụng to, anh cũng cảm thấy một luồng hơi nóng trong ngực.
Kiểu gì cũng nhớ tới mùa hè nóng nực không thể chịu nổi cách đây 5 năm, cô gái mặc đồng phục đeo kính gọng to, tết hai bím tóc ngốc. Nghĩ phòng anh không có ai đã lẻn vào, kết quả anh đã bị say nắng!
Trong nháy mắt, cô gái đã trở thành người vợ sinh ra một cặp sinh đôi cho anh, anh vừa yêu thương lại có phần kính trọng cô!
Diệp Kiều thở sâu đưa tay vuốt ve bụng.
Cho dù Lục Tiểu Cổn tới, sao cô biết đó là Lục Tiểu Cổn được? Là con trai thì nhất định sẽ là cậu bé sao?
--
Sinh nhật Lục Bắc Kiêu là vào ngày 6 tháng 8. Vào ngày hôm ấy, thai của Diệp Kiều động mạnh hơn, cô không dám xuất viện nên chỉ đợi ở bệnh viện, nhưng cô lại đợi một ngày!
"Nghiêm!"
Trên giường bệnh, cái bụng lớn của bà Lục lại động dậy, từng đợt làm cô khó chịu, sĩ quan Lục nhìn về phía bụng cô trầm giọng ra lệnh.
Trước kia chỉ cần anh hô "Nghiêm", hai nhóc con này sẽ thần kỳ nghiêm thật, nhưng lần này thì không vẫm còn động!
"Chồng, em muốn đi vệ sinh..." Tình trạng đi tiểu nhiều lần đã xuất hiện sau khi mang thai, bởi vì thai nhi đè lên bàng quang.
Anh Lục vôi đỡ cô dậy đến nhà vệ sinh.
"A!"Diệp Kiều nhìn thấy trong quần lót của mình có chút dịch màu nâu.
Cô hét lên làm Kiêu gia không sợ trời không sợ đất hết hồn, vội lao vào, "Cục cưng, sao thế?!"
"Anh Kiêu! Chắc chắn em sắp sinh rồi, thấy máu rồi!" Diệp Kiều kích động nói.
Cô nhìn người nào đó còn cuống hơn cả cô, bản thân bình tĩnh, "Anh Kiêu, anh căng thẳng à? Thật ra sẽ không sinh ngay đâu, tử cung còn chưa co lại!:
Mặc dù là lần đầu sinh con nhưng những kiến thức này cô đã học thuộc lòng rồi. Không có nhiều thông tin cho rằng phụ nữ mang thai có thể làm rơi thai nhi xuống cống khi đi vệ sinh.
"Anh, anh căng thẳng gì?! Đùa à!" Anh Lục tỉnh táo lại vội nói, vẻ mặt kinh hoàng bị lạnh lùng thay thế.
"Không căng thẳng? Lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi kìa!" Diệp Kiều đánh bốp bốp vào mặt anh.
Anh Lục: "!!!"
Là một người mới làm cha, thiếu kinh nghiệm đen mặt lại, "Anh đi gọi y tá!"
Hai tiếng sau Diệp Kiều bắt đầu đau từng cơn, cũng không tính là đau phần lưng dưới vừa sưng vừa đau, hơi khó chịu. Lần này tử cung thực sự co lại, đi phòng sinh kiểm tra đã mở một chút!"
"Huhu... Anh Kiêu, sau này em cũng không muốn sinh nữa đâu, cảm giác kiểm tra tử cung thực sự không phải cảm giác con người có thể chịu được!" Diệp Kiều cảm giác mình sắp có bóng ma tâm lý.
"Em muốn anh cũng không cho! Hai đứa nhỏ này lát nữa đừng hành hạ em, nếu không một ngụm sữa mẹ cũng đừng mong uống!" Anh Lục đau lòng ở cạnh giúp cô Lục lau sạch mau trên người vừa trầm giọng nói, bé cưng của anh sinh đứa bé này quá chịu tôi!
"Ngoan, nếu không em đi mổ, tiêm thuốc tê ngủ một giấc là con ra rồi!" Thấy sắc mặt cô Lục đỏ lên, dáng vẻ chịu đau khổ, anh dụ dỗ.
Diệp Kiều lắc đầu, "Cùng là đau lại còn chịu một dao, há chẳng phải chịu tôi?! Anh Kiêu, anh đừng lo lắng, em còn có thể chịu đựng!"
"Ngoan nào, đau quá thì cắn tay anh!" Anh nói rồi đưa tay ra trước mặt cô.
"Cơ bắp anh cứng quá cắn đau răng! A... Lại tới! Ư... Hưm..." Cơn đau từng cơn ập tới, Diệp Kiều đau đến trợn mắt há mồm, nghiến răng. Cơn đau này cảm giác kéo dài nửa phút, sau đó cách mấy phút lại đau một lần, tử cung mở ra càng ớn cơn đầu càng tấp nập.
Mỗi lần cô đau, Lục Bắc Kiêu đều đổ mồ hôi, anh cũng đau, đau lòng vì cô!
Lúc mở đến ba đầu ngón tay cô được đẩy vào phòng sinh, rất nhiều người từ ba gia đình đến nhưng tất cả đều bị chặn lại ở lối đi bên ngoài phòng sinh.
Trước đó Lục Bắc Kiêu đã nói với bệnh viện muốn vào cùng sinh, anh dứt khoát đi vào.
Thời khác này một người chồng như anh sao có thể không ở cạnh được?!