"Chúc mừng chúc mừng, thai long phượng đó! Đứa ra trước là trai, nặng 2,4 kg. Ra sau là bé gái, lại nặng hơn bé trai, 2.6 kg! Hai đứa trẻ sinh đôi không tính là không nhỏ!"
"Sao bé trai này còn chưa khóc?" Lúc trẻ con sinh ra đều phải khóc, càng to càng tốt!
Sau khi làm sạch lỗ mũi và miệng cho hai bé, nữ hộ sinh thấy bé trai chui ra đầu tiên chưa khóc nên đã quay đầu xuống, nắm lấy cổ chân và tát mạnh vào mông bé!
Ai ngờ bé vẫn không khóc!
Bên kia bé gái đã khóc đến đinh tai nhức óc, giọng to vô cùng!
Sinh đôi trai gái!
Diệp Kiều vừa sinh xong sau khi nhận ra điều đó đã phấn khích ngồi dậy!
Một bé là bé trai!
Là Lục Tiểu Cổn sao?
"Bác sĩ! Để tôi nhìn bé trai xem!"
Dk đã không ôm bất cứ hi vọng gì lại cháy lên hi vọng!
Nũ hộ sinh bế bé trai ra chỗ cô, quan sát đứa nhỏ này thực sự không giống có vấn đề, nhưng sao lại không khóc?!
"Nhìn xem, một đứa trẻ xinh đẹp, ngay cả khi mở mắt bé vẫn cười! Có đánh bé cũng không khóc! Không được, còn phải để bé khóc đã!" Nữ hộ sinh ôm bé trai đến chỗ Diệp Kiều để cô nhìn, vừa nói.
Một đứa trẻ to như một con mèo nhỏ, có đôi mắt to tròn đen láy, hai mí sâu, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to ấy dường như đang nhìn cô.
Lục Tiểu Cổn, là con sao?
Nói chuyện nào!
Diệp Kiều đặt câu hỏi ở trong lòng, mắt nhìn bé chằm chằm, khóe miệng nhếch lên.
Lục Bắc Kiêu đứng ở một bên nhìn con trai mình không khóc còn cười thì sững sờ, nữ hộ sinh lật đứa bé lại, "Đứa nhỏ này, những đốm trên mông của rất đặc sắc này! Như chữ Hán!"
Lúc này nữ hộ sinh mới chú ý tới.
Đúng lúc Diệp Kiều nhìn thấy một vết bầm đỏ lớn trên mông của em bé, bình thường đều trẻ con mới sinh đều sẽ có, đó là sắc tố da sau này sẽ dần biến mất.
"Sao có chữ như chữ Cổn vậy!" Nữ hộ sinh cẩn thận nhìn rồi nói.
Cổn!
Diệp Kiều lần nữa định thần nhìn lại, lần này cô có thể thấy rõ ràng đó là từ "Cổn"!
Lục Tiểu Cổn!
Thật sự là Lục Tiểu Cổn!
Diệp Kiều kích động nghĩ, vừa sinh xong cô mệt lử lúc này lại đầy nhiệt huyết, "Hức..." Cô không nhịn được òa khác, hai mắt mơ hồ nhìn cậu bé chằm chằm.
Suốt khoảng thời gian mang thai cô đều sợ không phải Lục Tiểu Cổn...
Thằng nhóc này, cố tình đúng không?!
Cố ý làm cho cô nghĩ rằng bé sẽ không quay lại hại cô lo lắng, bé đang bắt nạt cô!
Ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng thấy thần kỳ, anh vẫn cho rằng Lục Tiểu Cổn chỉ là tưởng tượng của cô, kết quả trên mông của em bé lại có một vết bớt chữ "Cổn" to!
Diệp Kiều đánh mạnh vào mông Lục Tiểu Cổn một cái, kết quả em bé vẫm không khóc!
"Em bé này thực sự không khóc sao!"Nữ hộ sinh hoảng.
"Anh Kiêu! Anh mau đánh thằng bé đi!" Diệp Kiều kích động nói.
Lục Bắc Kiêu cũng sợ đứa nhỏ có vấn đề, nhìn đứa nhỏ thật sự anh không ra tay được, anh thử nhẹ đánh lên mông em bé một cái. Ai biết được thằng nhóc thối òa khóc "Oa"!
Lần này Diệp Kiều càng khóc to hơn.
Chắc chắn đó là Lục Tiểu Cổn!
Người khác đánh bé, mẹ ruột là cô đánh bé, thằng bé không khóc. Cha vừa đánh nhẹ một cái bé đã khóc rồi!
Bởi vì đó là người cha cậu bé yêu nhất!
Thằng nhóc ngang ngược, thực sự đã mang theo một em gái!
Diệp Kiều giật mình hiểu ra, cũng xác định sao gen nhà họ Lục, họ Diệp và họ Kiều không sinh đôi mà cô lại mang song thai, còn là sinh đôi long phượng!
Bởi vì cậu bé biết cha của cậu là quân nhân chỉ có thể sinh một con, cho nên cậu mang đến cho cha một em gái nữa!
Nghĩ tới những thứ này, Diệp Kiều khóc càng to hơn!