Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 739 - Chương 739:

Chương 739:

Trong phòng sinh, một người lớn hai đứa bé đều đang khóc to làm cho người chồng sĩ quan bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên dỗ thế nào cho tốt!

Nhưng đương nhiên là dỗ dành cô dâu nhỏ đã vì anh, chịu khổ chịu cơn đau đớn sinh một cặp cho anh!

"Anh Kiêu... Thật là Lục Tiểu Cổn!" Diệp Kiều nhịn không được kích động nói, Lục Tiểu Cổn và em gái của bé đã được ôm ra khỏi phòng sinh.

Thực sự là Lục Tiểu Cổn!

Mặc dù vết bớt không phải là chữ Cổn rõ nét nhưng thế này đã rất sinh động rồi!

Từ trước đến nay sĩ quan Lục vốn luôn là người vô thần, hiện tại càng khó hiểu hơn. Nhớ lúc ấy bọn họ mới kết hôn cô thúc giục anh đóng thuế, sau đó nói sinh Lục Tiểu Cổn, còn nói Lục Tiểu Cổn là con của họ ở kiếp trước...

Cuối cùng là thế nào đây?!

Cô nằm mơ đã thực sự thành hiện thực rồi?!

Cho dù linh nghiệm anh cũng không tin giả thiết kiếp trước kiếp này gì!

"Không được khóc! Khóc nữa hỏng mắt! Bây giờ em là sản phụ!" Anh trầm giọng nói, ôm chặt cô!

"Anh Kiêu, em rất vui!" Cô rất muốn cho anh biết chuyện về Lục Tiểu Cổn, nếu anh biết nhất định cũng rất cảm động! Đáng tiếc cô không thể.

"Chị Lục, anh Lục, trước hết hai người đừng quá kích đọng. Chị Lục còn phải làm sản dịch!" Bác sĩ tới cười nói với bọn họ.

Diệp Kiều lại nằm xuống, bác sĩ thừa lúc cô không chú ý bỗng ép bụng dưới của cô xuống. Cô đau đến mức hét lên, sản dịch trong tử cung được ép ra ngoài!

*Huyết hôi theo âm đạo bài xuất ra ngoài sau khi đẻ.

--

Một đôi song sinh long phượng được ôm ra khỏi phòng sinh, ba gia đình thấy đôi long phượng thì kích động muốn chết, lúc trước đều tưởng là một cặp bé gái!

Đây thực sự là một chuyện vui vẻ!

Bà Đỗ vốn ngoài miệng nói muốn một cặp cháu gái lần này có cháu trai thì kích động đến nước mắt lưng tròng, có cháu gái cưng còn có cháu trai, đương nhiên là thêm gấm thêm hoa!

Bà ngoại Diệp Kiều, các cô dì nội ngoại ai cũng lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước nhét vào khăn quấn của hai đứa trẻ!

--

Sau hai giờ theo dõi hậu sản, Diệp Kiều được đẩy vào phòng bệnh, lúc đó cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.

"Sao vẫn khóc vậy? Mẹ, mẹ ôm con bé đi đi, đừng để ảnh hưởng đến Kiều Kiều nghỉ ngơi, cô ấy cực khổ quá rồi!" Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nhìn con gái nhỏ của anh đang nằm trong ngực bà Đỗ khóc không ngừng!

Đây là cha ruột sao?

Hình như từ lúc hai bé được sinh ra đến giờ anh còn chưa từng ôm một lần, sau khi trở về phòng bệnh, cũng không thèm nhìn, toàn bộ chú ý đều đổ dồn vào vợ anh!

"Tiểu Niếp Niếp đang đói bụng này!" Bà Đỗ đau lòng nhìn cháu gái cưng khóc không ngừng, cháu trai ngoan hơn, nằm trong nôi một mình không quấy khóc.

"Đói bụng rồi thì cho đi uống sữa bột đi! Mau đi ra có được không mẹ? Đừng đánh thức cô ấy!" Lục Bắc Kiêughét nói, sau đó khẽ liếc con gái anh, cháu gái Đỗ, "Cục thịt nhăn nheo, còn năng hơn cả anh trai nó!"

"Bác sĩ nói ngụm sữa đầu tiên đứa nhỏ uống tốt nhất là sữa mẹ! Tăng cường sức miễn dịch!" Bà Đỗ thấp giọng nói, bà cũng không đành lòng làm phiền con dâu yêu nghỉ ngơi.

Ngẫm lại Kiều Kiều thật sự không yếu ớt, sinh đôi còn cố gắng sinh thường. Trước đó bà đã liên hệ với bác sĩ sản khoa giỏi nhất ở thành phố J cho cô sẽ chuẩn bị sinh mổ cho cô. Nhưng cô không chịu, nói không muộn đụng dao kéo, còn muốn hồi phục nhanh chóng.

"Chúng ta không cho uống sữa mẹ, cho uống sữa bột!" Trong mắt người cuồng vợ thì không ai sánh bằng vợ, cho dù hai đứa con mới sinh khóc đòi sữa.

"A Kiêu... Anh đừng như vậy.... Mẹ! Mẹ ôm Tiểu Vũ qua đây ạ! Còn cả Lục Tiểu Cổn... Con muốn nhìn lũ nhỏ!" Diệp Kiều vừa tỉnh nghe Lục Bắc Kiêu nói, vừa muốn mắng anh lại cảm động vô cùng!

Anh thật đúng là người cha tồi!

Bình Luận (0)
Comment