Thật là một người chồng tốt mà!
Bà Đỗ ôm cháu gái khóc mệt đến bên giường, đặt vào ngực cô!
"Ôi, nhóc đáng thương, thực là có nước mắt! Xấu xí đáng yêu!" Đứa bé bị ngâm trong nước ối quá lâu không được ưa nhìn, mí mắt sưng vù, không có lông mày, da còn nhăn nheo, tóc lại đen, miệng nhỏ hồng hồng lúc này đột nhiên mở mắt ra.
"Trẻ con vừa sinh ra đều vậy, qua một thời gian nữa sẽ đẹp hơi. Con nhìn mắt cũng không nhỏ, hai mí sâu, tương lai nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân!" Bà Đỗ vui tươi hớn hở nói.
"Lục Bắc Kiêu! Bảo con ôm con đây này?" Bà Đỗ nhìn về phía con trai đang đứng cạnh nôi, thúc giục.
Bà không biết rằng đứa con trai lần đầu tiên làm cha của bà, một sĩ quan đặc biệt toàn năng trên thế giới, lại đang bị đứa cháu nhỏ của bà làm luống cuống!
Lục Bắc Kiêu nhìn vào cái nôi nhỏ đứa nhỏ đang nằm trong nôi, quấn khăn, có khuôn mặt không lớn hơn nửa nắm tay, con trai anh, Lục Tiểu Cổn cũng đang nhìn anh!
Bị giục, anh lại thử định ôm vật nhỏ mềm mềm kia lên, tay vừa chạm vào cậu bé thì lập tức rút về.
Không dễ chơi!
Con trai không hề giống như trong tưởng tượng của anh!
Mềm mềm như đậu hũ, ngay cả chạm vào một chút cũng không dám, sợ vỡ!
Anh thật muốn huýt còi để thằng nhóc này tự đứng dậy, xuống giường, chạy vào trong ngực mẹ!
"Này! Nhóc con!" Bà Đỗ thấy anh đứng im một lúc lâu vội tới ôm cháu trai cưng vào lòng, thả vào ngực anh, "Ôm cho tốt đấy!"
hai tay Lục Bắc Kiêu cứng ngắn, Lục Tiểu Cổn nhỏ nhỏ không nặng lắm nằm trên tay anh, đôi mắt to không hề chớp nhìn cha mà cậu bé ngưỡng một nhất, vẻ mặt của cha cậu cực kì nghiêm túc.
Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu cao lớn thô kệch đang ôm Lục Tiểu Cổn bé như ôm mèo, cổ họng nghẹn ngào.
Lục Tiểu Cổn, cha mà con sùng bái nhất đang ôm con đấy, vui chứ?
Thằng nhóc thối nhất định sẽ rất vui!
Cậu bé thực sự rất yêu cha, cha mới là cha ruột của cậu, người mẹ như cô không phải mẹ ruột! Hừ!
Lục Bắc Kiêu cẩn thận từng li từng tí đặt Lục Tiểu Cổn vào lòng cô. Anh đứng bên mép giường nhìn hai đứa bé đang nằm trong ngực vợ cưng của anh, nghĩ đến cô đã vất vả như thế nào, lòng tràn đầy thương yêu, nhưng cũng rất khó hiểu rốt cuộc đau khổ thế nào?
Tình cảm vợ chồng tốt đẹp biết bao, giờ lại có thêm hai người tranh giành quyền lợi với anh!
"Lục Tiểu Cổn, sao con không nặng bằng em gái thế? Tặng hết dinh dưỡng cho em gái rồi đúng không? Thương em gái thế à!" Diệp Kiều cười hỏi nhìn Lục Tiểu Cổn không khóc không quấy, giọng cô hơi khàn.
Khóe mắt cô còn có một giọt lệ, vì ngại Lục Bắc Kiêu ở đây nên cô chỉ có thể nói với Lục Tiểu Cổn ở trong lòng.
Nhưng Lục Tiểu Cổn vẫn không đáp lại cô.
Chỉ chốc lát sau em gái khóc, Diệp Kiều ngồi dậy ôm em gái vào trong lòng cho bé uống sữa thử. Cô biết càng cho con bú sớm thì càng tốt, cô ủng hộ nuôi con bằng sữa mẹ.
Lục Bắc Kiêu sau khi gọi cháo cho cô về thấy cô đang cho con bú thì cau mày, lòng chua chua.
Nhưng anh cũng không nói gì, yêu ai yêu cả đường đi lối về!
Yêu ai yêu cả đường đi lối về...
Giống như hai đứa nhỏ chỉ là con của vợ anh!
Nhưng khoảng thời gian sau đó, trong đêm hâm sữa cho hai con bú, thay tã đều là anh làm. Nhưng hai đứa bé như ăn mãi không đủ, lát lại đói, ăn no rồi lại thay tã, chơi đùa anh nửa tháng không có cảm giác ngủ ngon!
"Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ! Ông nói cho hai con biết, đây đều vì mẹ con đấy, có biết không? Nếu không cha đã đánh các con lâu rồi!" Lúc Diệp Kiều vào phòng ngủ nghe thấy ông Lục đang thay tã cho con nhỏ giọng thì thầm.