Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 741 - Chương 741:

Chương 741:

Con nhất định cô phải sinh, kết quả chăm sóc em bé đều được bảo mẫu là anh làm!

Đến mức cô còn đang trong tháng ở cữ cảm thấy mang thai sinh con chăm sóc con thực ra không khổ cực như vậy!

Bảo mẫu Lục đang cầm gạc ướt lau mông cho Lục Tiểu Cổn, người đàn ông thô kệch trước đây chỉ múa dao cầm súng bắn bắn giết giết bây giờ làm công việc tỉ mỉ này. Anh làm vô cùng trơn tru, vô cùng cẩn thận, ngay cả bà Đỗ cũng than thở không bằng anh!

Nghe nói trẻ sơ sinh dễ bị hăm tã, mông đỏ nhưng cái mông nhỏ của Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ trắng trắng mềm mềm, sạch và khô.

"Bảo mẫu Lục vất vả rồi!" Diệp Kiều đi đến phía sau anh, cong người ôm cổ anh, mặt dán vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Vất vả?

So với cô mang thai mười tháng, sinh con đau đến chết đi sống lại thì anh thức đêm gọi gì là khổ?

"Cô Lục, đôi thỏ ngọc của cô đang đè vào tôi!" Cảm giác mềm nhũn từ lưng truyền đến, anh Lục cấm dục gần một năm trầm giọng nói, không khỏi nuốt nước bọt.

Cầm thú mà!

Diệp Kiều vội vàng buông anh ra. Cô còn đang ở cữ mà anh đã muốn vào rồi!

Nhìn cô Lục dáng người đã khôi phục gần hết tránh anh như tránh rắn ngồi xuống bên giường khác. Lục cầm thú mắt sáng tực nhìn chằm chằm vào bộ ngực chói mắt của cô.

Diệp Kiều thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu, cổ áo cho con bú quá thấp, bên trong lại không mặc gì, hai tay cô vội ôm ngực, dáng vẻ như sợ bị anh ăn, "Chồng, phải chờ hơn mấy tháng nữa mới có thể làm cái kia cơ!"

"Cái nào hả?" Giọng người đàn ông khàn khàn, ánh mắt nóng rực nhẹ giọng hỏi.

Anh cố ý ghẹo!

Nguy hiểm nhất là anh mặc áo ba lỗ màu đen, để trần hai cánh tay tráng kiện đầy cơ bắp, thé mà toàn thân cô lại khô nóng!

Hai em bé còn ở đây!

"Không, không có gì!" Diệp Kiều vội vàng nói.

Lục Bắc Kiêu trừng cô một chút, cố nén cảm xúc nhào vào cô!

Mặc tã cho hai em bé xong, anh đi tắm nước lạnh. Vừa đi tắm về thấy cảnh tượng cô cho con bú, ngọn lửa vừa dập kia lại bùng lên!

Mẹ nó thật là muốn lấy mạng người ta mà!

Quan trọng là những gì vốn dĩ thuộc về anh giờ đã bị hai đứa nhỏ chiếm giữ!

Thấy anh lại đi tắm nước lạnh, Diệp Kiều buồn cười.

"Lục Tiểu Cổn, con cho rằng con mang em gái đến thì mẹ sẽ bị thất sủng sao? Thực sự quá buồn cười mà!" Nhìn Lục Tiểu Cổn sau khi hết bệnh vàng da, làn da trắng trắng mềm mềm, cân nặng cũng vượt qua em gái nằm trong lòng mình, Diệp Kiều nhỏ giọng nói.

Lct uống sữa, đôi mắt to đen nhánh nhìn cô không rên một tiếng.

"Nhưng con vẫn sáng suốt, đưa em gái đến chơi với con. Sau này cha mẹ cũng không có thời gian chơi với con!" Diệp Kiều lại nói, câu này quả thực đâm vào tim Lục Tiểu Cổn!

Trong cuộc sống sau này sự thật chính là như vậy!

"Lục Tiểu Cổn, con đừng nóng giận. Con có thể về là mẹ đã rất vui rồi! Sau này mẹ sẽ thật yêu thương các con!" Cô vừa nói xong, Lục Tiểu Cổn lập tức buông ra nghiêng đầu đi, dáng vẻ lạnh lùng không muốn để ý đến cô, giống như đang nói: "Không có thèm!"

--

Bảo mẫu Lục nghỉ vợ sinh cũng đã nửa tháng, trước khi đi đã dặn dò kỹ không được để cô Lục quá mệt, anh đã thuê hai bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú rồi, còn để bà Đỗ ở đây trông chừng.

Tóm lại Diệp Kiều dễ dàng qua tháng cữ, sau đó cô bắt đầu tiếp tục tập thể dục và làm việc.

Bình Luận (0)
Comment