Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 748 - Chương 748:

Chương 748:

"Gọi Lục Tiểu Cổn, gọi Lục Tiểu Cổn, em và Tiểu Bạch Thái bị thổ phỉ bắt, mau tới cứu! Mau tới cứu!" Lục Tiểu Vũ mặc niệm ở trong lòng.

Hai đứa nhỏ bị những đứa lớn hơn đánh tới tấp rồi bị trói lại bằng dây thừng, mũ trên đầu Lục Tiểu Vũ cũng không còn nữa.

Mái tóc đen dài và thẳng ngắn cũng rối tung lên vì đánh nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lại đầy bùn đất và tro than, giống như thợ mỏ mới đi đào than về.

Tiểu Bạch Thái sau lưng cô càng không cần nói, đã thành màu đen rồi!

Nhưng không ai trong hai đứa bé khuất phục, vẻ mặt đứa nào cũng đầy ý chí!

Hừ! Bọn họ lấy đông hiếp yếu, có gì mà giỏi?!

"Lục Tiểu Cổn, làm sao? Bị sợ cút rồi?! Ha ha...." Nhóc cầm đầu đi đến trước mặt Lục Tiểu Vũ dương dương đắc ý nói. Phía sau cậu ta là một đám trẻ, ai cũng đang cười nhạo họ.

"Phi!" Lục Tiểu Vũ ngửa mặt phun một ngụm nước miếng cho cậu ta!

"Cổn gia của mày đến rồi!" Đúng lúc này trên nóc nhà gỗ bên cạnh, một cậu bé trông rất ngầu trong bộ đồ rằn ri và đeo kính râm đen đột nhiên xuất hiện. Dưới chân cậu còn đi đôi giày mà phần lớn đứa trẻ nào cũng ước mơ, đôi giày này còn ngầu hơn giày thể thao nhiều!

"Anh! Anh tôi đến rồi!" Lục Tiểu Vũ kiêu ngạo nói.

"Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái! Nhanh nhắm mắt!" Lục Tiểu Cổn đứng trên nóc nhà nhìn xuống hét to, vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy cát mịn trong túi ni lông ném xuống!

Cậu đang sử dụng cát làm hơi cay!

Đám trẻ kia đang ngửa đầu nhìn cậu không kịp chuẩn bị, mắt dinh cát vội cúi đầu lau, vừa định ngẩng đầu lên Lục Tiểu Cổn lại ném nữa. Sau đó cậu nhảy xuống đống cỏ khô cách đó không xa. Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái cũng không ngốc, hai đứa trẻ bị trói cùng một chỗ đồng tâm hiệp lực chạy về phía Lục Tiểu Cổn!

Lục Tiểu Cổn lại trượt xuống từ đống cỏ khô, móc dao ra cắt dây thừng.

"Lục Tiểu Cổn! Bọn họ đông người quá!" Nếu không chúng đã không bị bắt.

Lục Tiểu Cổn đeo kính râm lạnh lùng không nói chuyện, sau kính râm là đôi mắt băn khoăn. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trong đại viện có nhiều trẻ con như vậy, ít nhất phải hai mươi người.

"Mau bắt hết bọn họ lại!" Nhóc cầm đầu mặt đầy tức giận hét lên! Ba con nhóc này có thể hành động như quỷ!

Lục Tiểu Cổn đưa cát cho Tiểu Bạch Thái, cậu kéo súng nước sau lưng ra giơ cao lên bắn về phía đám trẻ. Tiểu Bạch Thái ném cát không ngừng, Lục Tiểu Vũ ném đá, ba đứa bé chỉ chốc lát đã đánh cho đám trẻ trốn vào sau đống than.

"Nhanh bắt lấy họ!" Lục Tiểu Cổn ra lệnh một tiếng rồi dẫn đầu lao về phía đám trẻ đang chạy chậm, sau đó Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái mỗi đứa bắt được một người!

Lục Tiểu Cổn không chỉ cứu được Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái còn bắt được ba tù binh nhỏ, dẫn họ đến bãi tập.

"Lục Tiểu Cổn! Chỗ kia của bọn họ tốt quá! Chúng ta tới cướp đi!:

Lục Tiểu Cổn lạnh lùng không nói lời nào, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Cậu không chỉ muốn cướp lấy mà còn muốn đánh bại nhóc cầm đầu kia, để đám trẻ kia sau này gọi cậu là "Cổn gia"!

Về đến nhà chúng nghe lão tư lệnh nói, đống than đó là trận địa của mọi thế hệ trẻ em trong khu quân sự, người cha mà chúng sùng bái nhất đã thống trị nơi ấy từ khi 3 tuổi!

"Ông già này, không dạy trẻ con cái tốt, suốt ngày dạy chém chém giết giết!" Ba đứa nhỏ đều mặc quần lót nhỏ đứng bên giếng, bà lão lấy khăn lau mặt cho Lục Tiểu Vũ, vừa làm vừa mắng lão tư lệnh.

Lão tư lệnh không để ý, vẻ mặt đắc ý, "Lục Tiểu Cổn! Đọc "Ba mươi sáu sách lược" cho ông nghe nào!"

"Man thiên quá hải, vây Nguỵ cứu Triệu, mượn đao giết người, dĩ dật đãi lao, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giương đông kích tây..." Lục Tiểu Cổn ngoan ngoãn đọc trôi chảy.

"Ôi Tiểu Vũ, mặt cháu bị xước rồi, có đau không hả?" Bà cụ rửa sạch mặt cho Lục Tiểu Vũ xong đau lòng nói

"Cụ ơi, không đau ạ!" Lục Tiểu Vũ không yếu ớt, có chút bá đạo, chỉ muốn mau chóng chiếm lấy mảnh đất kia!

"Ông già, ông dạy con người ta những thứ này, sau này Kiều Kiều về sẽ giận ông! Dạy con người ta thành thế này đây!" Bà cụ lại tức giận nói.

Bình Luận (0)
Comment