Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 747 - Chương 747:

Chương 747:

Lục Tiểu Vũ vừa dứt lời, một đám trẻ con to cao hơ từ đống than chạy ra, có nam có nữ!

"Các cậu là lính nơi này, đến căn cứ của chúng tôi làm gì?" Cậu bé nam dẫn trước đầu đội mũ rằn ri, trên người khoác một cái ga giường bị xé rách, hùng hổ đi về phía bọn họ.

Căn cứ của bọn họ?

Đôi mắt đen nhánh của Lục Tiểu Vũ nhìn một vòng xem xét, có kẻ thù đang mai phục phía sau đống than và đường cống ngầm!

Nơi này để đánh trận thì thật tốt!

"Mở to mắt của các cậu ra mà xe, tôi là lính sao?" Lục Tiểu Vũ tiến lên vỗ quân hàm của mình, tức giận nói với đứa bé kia.

"Cậu ấy là tư lệnh!" Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói.

Hai đứa con nít chưa mọc lông dám xưng tư lệnh ở trước mặt cậu ta!

Cậu bé trai 8 tuổi như đang nghe chuyện cười.

"Cậu là tư lệnh thì tôi là gì?"

"Cậu là thổ phỉ tạo phản! Bản tư lệnh phải tiêu diệt!"

"Nhóc con, dám mắng tao là thổ phỉ! Các anh em, nhanh trói hai kẻ địch này lại cho tớ!" Cậu bé vương khí sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng nói.

Hai đứa nhỏ lập tức làm tư thế tựa lưng vào nhau, đối mắt với một đám trẻ hơn hơn chúng đang vây quanh chúng, trong tay bọn họ có cành cây làm vũ khí, Lục Tiểu Vũ nhặt đất đá lên ném!

"Các cậu dám đánh chúng tôi, anh tôi đến sẽ đuổi hết các cậu! Lục Tiểu Vũ vừa ném vừa hét lên.

"Anh cậu là ai?" Cậu bé đứng đầu tay chống nạnh, khinh thường hỏi.

"Anh tôi là Lục Tiểu Cổn!" Giọng điệu của Lục Tiểu Vũ vô cùng kiêu ngạo, dường như anh của cô bé là bất khả chiến bại!

"Lục Tiểu Cổn? Cổn cút xéo? Ha ha ha..." Đứa trẻ làm vương nghe cái tên "Lục Tiểu Cổn" này thì cười to, những đứa trẻ khác cũng cười.

Lục Tiểu Vũ không những không tức giận mà còn rất khí phách: "Là để các cậu xéo đi đấy!"

"Các cậu đánh cho tớ!" Cậu bé làm vương giận dữ nói.

Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái nhặt đất đá nhỏ dưới đấy lên ném không ngừng, nhưng địch của chúng quá đông, lại còn nhỏ, mặt nhanh chóng bị thương!

Khẩu súng đã thoe chân lão tư lệnh Lục tham gia chiến tranh Triều Tiên, khẩu súng ngắn hàng nội địa đầu tiên trong nước, khẩu súng ngắn 51 bị tháo dỡ thành từng mảnh và đặt trên sàn gỗ. Cậu bé trong bộ đồ rằn ri ngồi trên sàn nhà, mặt không biểu cảm chăm chú nhìn các linh kiện.

"Hừ! Tháo ra không có gì là giỏi cả, nếu cháu có thể lắp nó lại như cũ mới gọi là giỏi!" Lão tư lệnh Lục cầm một chén nước ngồi trên ghế nhìn thằng quỷ nhỏ lấy trộm khẩu súng lục của ông ra làm đồ chơi còn tháo nó ra từng mảnh. Ông không những không tức giận mà trên mặt đầy yêu thương.

Quả nhiên chắt lớn của ông đúng như những gì ông mong đợi, trong tương lai sẽ có thêm một ông giời con, làm hạt giống lính tốt!

"Lão tư lệnh! Không xong rồi! Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái chạy hết rồi!" Anh cảnh vệ tìm một vòng rồi cũng không thấy hai đứa nhỏ đâu, lập tức trở về báo cáo.

"Hoảng cái gì?! Trong đại viện còn có thể chạy mất? Bọn nó lớn rồi có thể vui đùa khắp nơi, sau này cứ để chúng chơi đi!" Lão thủ trưởng đứng lên nói.

Cậu bé lập tức đứng lên, "Báo cáo lão tư lệnh! Cháu đi tìm hai em trước, súng ngắn cháu sẽ lắp sau ạ!"

"Đi đi!" Lão tư lệnh Lục trầm giọng nói.

Lục Tiểu Cổn đi đôi boot chiến được thiết kế riêng màu đen của cậu vào, đen khẩu súng nước cỡ lớn lên, sau khi đội mũ rằn ri vào thì cấp tốc chạy ra ngoài.

Cậu và Lục Tiểu Vũ là sinh đôi, có thần giao cách cảm. Cậu có thể cảm nhận được Lục Tiểu Vũ đang bị bắt nạt.

Anh lính muốn đuổi theo bị lão tư lệnh Lục gọi lại, "Để tùy chúng đi! Chúng có đánh nhau với người khác cũng đừng nhúng tay vào! Để chúng đánh!"

Bình Luận (0)
Comment