Ba năm sau...
Khu nhà quân sự, gần Tòa nhà Sở chỉ huy, một cậu bé và cô bé mặc bộ quân phục rằn ri đang ngồi xổm trên sân bóng rổ nghịch cát. Cách đó không xa có một cảnh viên mặc quân trang đang nhìn lũ trẻ chằm chằm.
Hai đứa bé đều đội mũ ngụy trang, ghé đầu vào nhau không biết đang nói gì.
Một lúc sau thấy cô bé gái đứng lên, đi đôi giày thể thao màu trắng chạy đến chỗ lính canh, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng ngước lên nói, "Chú Tiểu Quân, chúng cháu muốn xây một lâu đài lớn, còn cần nhiều thứ nữa cần rất nhiều cát, chú lấy giúp chúng cháu một cái túi to được không ạ?"
Lính canh cúi đầu nhìn bé gái khí phách xinh xắn, vốn định từ chối nhưng không nhẫn tâm được.
"Chú đi lấy giúp các cháu, cac cháu nhất định không được chạy đi xe, cháu đi mất thì chú sẽ bị lão thủ trưởng xử bắn đấy!" Lính canh gác cúi người nói với cô bé gái
Cô gái gật đầu như chim gõ kiến.
"Cháu hứa sẽ không chạy lung tung!"
Cảnh vệ hơi do dự rồi lập tức chạy đi! Lũ trẻ còn nhỏ, bình thường lão thủ trưởng không cho chúng đi chơi xa, đều chơi gần tòa nhà chỉ huy.
Thấy cảnh vệ đi xa không thấy bóng dáng đâu, bé gái lập tức nói với cậu bé: "Bắp cải nhỏ! Chúng ta chạy đi!"
Cậu bé phủi phủi cát đứng dậy chạy đi.
Hai đứa trẻ trong bộ quân phục rằn ri giống như những chú chim non bay lượn, bay xa hơn lên bầu trời! Với lũ trẻ, khu quân sự không phải là bầu trời!
Trên bãi tập, các chiến sĩ đang tập luyện, hai gấu con hớn hở chạy qua.
Các binh lính đang đứng trong tư thế quân nhân không nhúc nhích, vẻ mặt không biểu cảm. Đối mặt với hàng trăm binh lính, hai đứa bé không luống cuống chút nào, đứng ở trước hàng đầu ngẩng cái đầu nhỏ nhìn bọn họ.
"Nghỉ!"
Cô gái nhỏ lớn tiếng ra lệnh.
Các binh lĩnh vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Tham mưu Thái, bọn họ không chấp hành mệnh lệnh của tớ!" Cô gái nhỏ tức giận nói.
Cậu bé trai hai tay ôm ngực, vẻ mặt nghiêm túc: "Các anh không nghe lệnh, muốn bị xử bắn sao?"
"Phì..." Lúc này binh lính đều bị chọc cười.
Hai nhóc con mới lớn một xíu, bé gái tự xưng là tư lệnh, bé trai là tham mưu! Hai quỷ nhỏ thật buồn cười!
Lúc này tiếng còi vang lên, "Hai bé con ở đâu tới, đi chơi đi!"
"Đồng chí sĩ quan, chúng cháu không phải bé con!" Bé gái lớn tiếng nói.
"Ơ! Còn biết quân hàm này!" Sĩ quan bậc năm cầm còi, ngạc nhiên nói.
"Báo cáo tư lệnh! Phát hiện ra chú Tiểu Quân đến rồi!" Cậu bé chào bé gái rồi lớn tiếng nói.
!!!
Tư lệnh nhỏ Lục Chiến Vũ nhíu mày: "Chia nhau chạy!"
Ra lệnh xong cô bé và cậu bé lập tức chia nhau chạy đi trong hàng ngũ binh lính ngăn nắp, trật tự.
Hóa ra cháu nhà họ Lục, khó trách, khó trách!
Lục Tiểu Vũ và Bắp cải nhỏ chạy rất xa rất xa, cuối cùng bỏ lại thị vệ, bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi ở một chỗ có đống than.
Hai đứa bé dựa lưng vào nhau, "Bắp cải xanh, sau này chúng ta cùng ra ngoài chơi đi!"
Tư lệnh nói gì đương nhiên thâm mưu nghe đó, "Được!"
Bắp cải nhỏ chính là tùy tùng nhỏ của Lục Tiểu Vũ.
Lúc hai đứa bé đang nói chuyện đột nhiên có một củ lạc đập vào vai Lục Tiểu Vũ, ngay sau đó Bắp cải nhỏ cũng bị đập vào, hai đứa bé cảnh giác trèo lên, “Đây là mai phục của địch!”