Đường Thiếu Đình bị đau, khom người, hít sâu, người phụ nữ chết bầm này, đúng là ra tay không nhân nhượng!
“Cái miệng tốt nhất nên sạch sẽ một chút!”. Diệp Kiều lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tràn đầy sát khí.
“Đây là nước ngoài, không phải Trung Quốc, Lục Bắc Kiêu của cô, trừ khi có Cân Đẩu Vân mới có thể tới cứu cô! Anh ta đang ở Trung Quốc chờ phim giường chiếu của chúng ta đó! Ah…”. Đường Thiếu Đình cười xấu xa nói, dứt lời, anh ta đưa tay lên đánh về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều ra sức đánh trá, mỗi một chiều đều tàn nhẫn đưa đối phương vào chỗ chết!
Đường Thiếu Đình cũng giống vậy!
Diệp Kiều phát hiện ra, thân thủ của anh ta thật sự đã tiến bộ hơn ba năm trước nhiều!
Bãi đỗ xe bị khống chế, ngay cả cảnh sát cũng không vào được.
Trận đấu này giằng co khoảng nửa tiếng, Diệp Kiều tiêu hao thể lực rất nhiều, dần dần yếu thế.
Sau khi bị Đường Thiếu Đình làm một cú ném quá vai, té ngã trên mặt đất, Diệp Kiều thở hổn hển, anh ta đột nhiên rút súng ra, chỉa về phía cô: “Em Kiều, sợ em dùng hết thể lực, lát nữa lên giường không chơi được, anh chỉ có thể dùng hạ sách này, đứng lên, ngoan ngoãn đi theo anh!”
Vệ sĩ của Diệp Kiều cũng lập tức rút súng ra, nhưng đã bị đàn em của Đường Thiếu Đình khống chế.
“Đường Thiếu Đình, anh thật là thâm hiểm! Có còn là đàn ông nữa không?! Lúc ở Hong Kong, anh cũng hèn như vậy!”. Diệp Kiều nằm dưới đất giễu cợt nói.
“Em gái, để đạt được mục đích, anh không chừa thủ đoạn!”. Đường Thiếu Đình cười tà nói, anh ta khom lưng, ánh mắt tràn ngập ánh cười, nhìn người phụ nữ chảy mồ hôi gợi cảm lại ngầu trên mặt đất: “Đêm nay, anh sẽ được toại nguyện sao?”
Mơ đẹp nhỉ!
Diệp Kiều hừ lạnh trong lòng.
Lúc này, một âm thanh rất lớn vang lên, những đường ống thô to trên trần bãi đỗ xe bỗng nổ tung, từ bên trong nhảy ra một tên lính đánh thuê võ trang đầy đủ ôm súng máy bắn về phía Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình chửi tục trong lòng, đồng thời thân thể cao lớn nhanh chóng trốn sau cây cột, súng máy bắn “đùng đùng” vào cột xi măng, bụi bay tán loạn.
Diệp Kiều bị một tên lính đánh thuê khác nhảy ra từ đường ống kéo đi, sau đó lại xuất hiện thêm bốn người nữa bắn phá về phía người của Đường Thiếu Đình, đồng thời che chở cho Diệp Kiều và vệ sĩ đi ra cửa.
Đêm nay Đường Thiếu Đình chỉ mang đến một số tay sai, chỉ có súng lục, căn bản không thể nào đối phó được với những tên lính đánh thuê chuyên nghiệp này!
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Kiều được bọn họ cứu đi!
“Somuns, cô có bị thương không?”. Một nữ lính đánh thuê lấy “mũ tử thần” xuống, hỏi Diệp Kiều bằng tiếng Anh.
Diệp Kiều lắc đầu, cô khoác trên người một bộ quân phục màu đen, mồ hôi trên người vẫn chưa khô.
Những người này đều là lính đánh thuê do cô bỏ ra một số tiền khổng lồ để thuê, họ làm việc cho công ty Blackwater nổi tiếng của Mỹ, mỗi lần ra nước ngoài, bọn họ đều sẽ quan tâm đến hành tung của cô một cách mật thiết, một khi cô gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ xuất hiện!
Trong ba năm nay, đêm nay là lần đầu tiên bọn họ hành động.
Cô dùng tên giả để xuất cảnh, không ngờ vẫn để Bọ Cạp tra ra được, sau này cô lại phải đổi thân phận mới rồi!
Thế mà lại để vợ của Lục Bắc Kiêu chạy thoát!
Trên màn hình, Bọ Cạp oán giận: “Người phụ nữ này, thật sự không phải là một trái hồng mềm!”.
Bọ Cạp không hiểu Diệp Kiều, phụ nữ mà, có lợi hại hơn nữa thì có thể lên trời sao?! Gã tưởng rằng có thể tùy tiện bóp chết, ai ngờ, cô chẳng những đánh nhau giỏi, lại còn có lính đánh thuê!
“Đi! Giết cô ta!”. Bọ Cạp ra lệnh cho Đường Thiếu Đình đã bầm dập mặt mày.
Bọn họ là cái gì? Tổ chức khủng bố, muốn giết một người thì quá dễ dàng!
“Vừa mới nhận được tin tức, cô ta xuất cảnh rồi!”. Đường Thiếu Đình lau máu trên miệng một cái, thở hổn hển nói.
Bọ Cạp tức giận đến mức mặt mày dữ tợn, một đội Huyết Lang giằng co với K2 mười mấy hai mươi năm, không ngờ, đối phó với người phụ nữ của đội trưởng đội Huyết Lang lại phiền toái như vậy!
Rõ ràng cô không nói với anh là cô đã đổi chuyến bay, nhưng người đàn ông này thế mà lại có thể biết cô hạ cánh mấy giờ!
Từ xa xa, nhìn người đàn ông trưởng thành tàn khốc, bên cạnh dắt theo hai anh em đáng yêu mặc áo thun, Diệp Kiều nhếch miệng lên, không khỏi bước nhanh chân.
“Diệp Kiều ngày hôm nay ngầu thật!”. Lục Tiểu Vũ khoanh hai tay trước ngực, nhìn mẹ đeo kính râm, mái tóc xoăn, mặc bộ đồ đen đi về phía họ, hiếm khi khen được một câu.
Lục Tiểu Cổn cũng khoanh hai tay trước ngực: “Lát nữa sẽ hết ngầu ngay thôi”.
Quả nhiên, lúc sắp đến nơi, Diệp Kiều tháo kính râm xuống, khom người giang hai tay về phía họ, nở nụ cười từ cái: “Các cục cưng nhỏ, mau nhào vào lòng mẹ nào!”.