Vốn dĩ là nữ vương Kiều lạnh lùng ngầu đét đột nhiên hóa thân thành người mẹ dịu dàng xinh đẹp, giang hai cánh tay ra, chờ cặp em bé mềm mại đáng yêu gọi “mẹ, mẹ”, vừa nhào về phía mình, chui vào lòng mình!
Kết quả, thời gian trôi qua từng phút từng giây…
Người mẹ Diệp Kiều xinh đẹp dịu dàng vẫn còn khom người, giữ nguyên tư thế giang hai cánh tay, hai em bé đáng yêu đứng bật động tại chỗ, không nhúc nhích lấy một cái, chúng khoanh hai tay trước ngực, tất cả đều ra vẻ lạnh lùng.
Diệp Kiều chỉ cảm thấy thần kinh cười trên mặt mình đã co rút lại rồi, không thể đợi được hai em bé nhào vào lòng mình!
!!!
Chết tiệt!
Mất hết mặt mũi rồi còn đâu?!
Hai đứa nhóc xấu xa này! Không giữ thể diện cho người mẹ này gì cả!
Diệp Kiều đứng dậy, tức giận liếc mắt nhìn Lục Tiểu Cổn, lại trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ, ánh mắt như đang nói: “Được lắm, các con chờ đó cho mẹ!”
Hai cái đứa xấu xa này, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thân thiết với mẹ như thân thiết với cha, lúc vừa biết nói còn gọi cô là “pa pa”, sau khi biết nói thì gọi thẳng tên cô luôn! Lục Tiểu Vũ thì còn khá hơn, lúc nào có việc xin cô là ngọt ngào làm nũng gọi “mẹ”!
Lục Tiểu Cổn, quả thật giống y như đúc lúc chưa chuyển thế trước đây!
Chỉ biết gọi cô là “Diệp Kiều”!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ không quan tâm đến ánh mắt của cô.
Diệp Kiều rốt cuộc cũng dời mắt lên khuôn mặt của người đàn ông cũng tàn khốc và không nói được một lời nào y như thế, sau đó, cô nhấc chân chạy về phía anh, nhào vào lòng anh nũng nịu gọi ngay trước mặt hai đứa bé: “Ông xã!”
Giọng nói õng ẹo khiến hai đứa bé nổi da gà cả người, vội vã tránh ra.
Ai ngờ, cha của chúng trở tay ôm lấy eo Diệp Kiều, nhấc cô lên cao, xoay vòng vòng như người cha khác ôm con họ vậy, người lạnh lùng như anh mà lại cười rất vui vẻ!
Cha chưa bao giờ ôm chúng xoay vòng vòng như thế cả!
!!!
Huhuhu…
Cha quả nhiên yêu thương Diệp Kiều nhất!
Bọn họ không gần gũi với Diệp Kiều, quả nhiên là một quyết định sáng suốt!
“Vẫn là ông xã tốt nhất!”. Sau khi xoay vài vòng, Diệp Kiều mãnh liệt hôn lên khuôn mặt Lục Bắc Kiêu một cái ngay trước mặt hai đứa bé, cho chúng ăn cơm chó!
Hừ! Cho hai đứa độc ác với mẹ này!
“Lục phu nhân mới hiểu được chân lý này sao?”. Người đàn ông lạnh lùng chững chạc đã đầu ba, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, thản nhiên hỏi, giọng điệu có vẻ chua xót!
Anh ghen!
Bởi vì cô vừa đến nơi là nói chuyện với hai đứa nhỏ trước chứ không phải là anh trước!
Diệp Kiều gật đầu rồi lại lắc đầu: “Người ta thường nói trẻ con có tâm hồn yếu đuối, nếu thiếu tình thương của mẹ sẽ bị lệch lạc, người ta làm dáng một chút mà, đương nhiên là anh Kiêu của em tốt nhất!”
Cô vội vàng nhỏ nhẹ dỗ dành anh, vuốt lông anh!
“Tâm hồn yếu đuối? Chúng nó? Ồ…”. Lục Bắc Kiêu nhìn hai kẻ dở hơi mặc áo thun trắng viết chữ “Ta là anh trai”, “Ta là em gái”, nhưng mà, chữ “em gái” trên áo Lục Tiểu Vũ đã bị dùng bút đen gạch mất, rồi viết chữ “chị gái” ở bên cạnh.
Không biết là bé bảo chú lính nào viết cho nữa.
Cuộc tranh giành giữa anh trai và chị gái từ trước đến nay luôn là cuộc chiến cứ dăm ba phút là nổ ra một lần giữa hai đứa nhỏ!
“Lục Tiểu Vũ! Cái áo đang yên đang lành bị con biến thành cái gì kia?! Còn nữa, sao không mặc váy xòe màu hồng? Ai cắt tóc cho con đây? Không ra dáng con gái gì cả!”. Người mẹ vừa rồi còn nói sợ bọn nhỏ tâm hồn yếu đuối, bây giờ đã hóa thân thành hổ mẹ!
Lục Tiểu Vũ bĩu môi: “Mặc váy không tiện đánh nhau! Con không muốn thắt bím, Lục Tiểu Cổn, Tiểu Bạch Thái cũng có thắt bím đâu! Bọn họ thắt thì con cũng sẽ thắt!”
Cô cũng vừa mới nhìn thấy trên mặt Lục Tiểu Vũ có một vết thương đã kết vảy rồi!