Tuy cậu còn nhỏ, không thể lấy một địch năm, nhưng mà lấy một chọi hai vẫn không thành vấn đề! Hai cậu bé một người bị đánh chảy máu mũi sợ quá mà khóc một người bị đụng té trên mặt đất, Lục Tiểu Cổn thuận thế cưỡi lên người cậu ta, đánh đập bằng quả đấm nhỏ của mình!
Chỉ chốc lát sau, đổi lại hai cậu bé kia bị cột vào cột điên.
Có thể tưởng tượng đượcvẻ mặt của mấy người Hoàng Tử Cường lúc trở lại, nhìn thấy hai tù binh nhỏ biến mất, anh em của mình thì bị trói lại.
“Đồ ngốc! Đã bảo hai người đi chịu chết rồi mà vẫn còn đi!”. Lục Tiểu Cổn vừa đi vừa trách móc Lục Tiểu Vũ với vẻ mặt ghét bỏ.
“Em cũng có gọi anh tới cứu đâu!”. Lục Tiểu Vũ kiêu ngạo nói.
Lục Tiểu Cổn: !!!
Tuy ngoài mặt cậu tỏ ra rất ghét bỏ Lục Tiểu Vũ, nhưng khi Lục Tiểu Vũ bị bắt nạt, cậu hoàn toàn có ý muốn bảo vệ!
Lục Tiểu Cổn dẫn hai đứa nhỏ xấu xa bị đánh thành công nhân đào than về tới tòa nhà thủ trưởng.
Như phụ huynh nhỏ dẫn hai đứa con nghịch ngợm vậy đó!
Cô bé con vốn dĩ có khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đáng yêu, giờ mặt đen như than, đầu tóc rối bù, chiếc áo thun màu trắng cũng toàn bùn và bụi than, Tiểu Bạch Thái bên cạnh cũng y vậy!
Diệp Kiều thấy vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười, quan trọng là Lục Tiểu Vũ bị đánh thành như vậy nhưng không hề chảy một giọt nước mắt nào, điều đó quả thật vượt ra khỏi dự đoán của cô! Con gái lớn một chút là thích khóc lắm, cứ động một tí là khóc.
Lục Tiểu Vũ bẩn thỉu toàn thân nhìn thấy cả bàn đồ ăn ngon thì bước lên trước định ăn, nhưng bị Diệp Kiều ngăn lại!
Cha bé gắp cho bé miếng thịt nạc kho tàu bé thích ăn nhất, đút thẳng vào miệng bé được người cha mình sùng bái nhất đút cho, Lục Tiểu Vũ vui vẻ đến mức bay lên, đắc ý nhìn anh trai.
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng cũng không quan tâm đến bé!
Hiếm khi Lục Bắc Kiêu cũng về, buổi chiều, Diệp Kiều và anh dẫn hai đứa bé đến nhà bà ngoại.
Sức khỏe của bà ngoại càng ngày càng kém, bệnh tim của bà sau khi mổ cách đây mấy năm cũng không thuyên giảm, thêm vào đó, trong những năm đầu Cách mạng Văn hóa, thể xác và tinh thần của bà bị tổn thương nặng nề, nên thể chất rất kém.
“Kiều Kiều, A Kiêu, cơ thể của bà ngoại, bà rõ nhất, các con đừng tìm bác sĩ chữa trị cho bà nữa, đừng nhắc đến phẫu thuật nữa, bà ngoại muốn an nhàn rời đi, không muốn toàn thân cắm đủ các loại ống!”. Bà cụ ngồi dựa vào đầu giường, cho dù đang bệnh nhưng bà vẫn vô cùng chú ý về cách ăn mặc, còn mặc một chiếc áo cổ trụ, mái tóc ngăn hoa râm gọn gàng.
Diệp Kiều vừa nói muốn đưa bà sang Mỹ chữa bệnh, bà mới nói câu như trên.
Tay cô siết chặt lấy bàn tay gầy như que củi của bà ngoại, cô không có tình cảm quá sâu đậm đối với bà, nhưng trong lòng tràn ngập ân tình.
Nhớ lại năm đó khi cô và bà Đỗ cùng đường, bà ngoại xuất hiện giúp đỡ, cô gật đầu: “Bà ngoài, bà còn có tâm nguyện gì chưa thành, cứ nói với con, con sẽ thực hiện giúp bà!”
“Vẫn là Kiều Kiều thật lòng đối với bà, còn có mấy người, bà còn chưa có chết đâu, thế mà họ đã nhìn chăm chăm vào chút cổ phần trong tay bà rồi!”. Bà ngoại cười khổ nói.
Diệp Kiều là người thông minh, lại là người chinh chiến trên thương trường, cuộc chiến nội bộ trong xí nghiệp gia đình, cô nhìn mãi cũng quen mắt, ý của bà ngoại là, nội bộ nhà họ Kiều có đấu đá nhau!
“Kiều Kiều, sau này nếu có thể giúp cậu con và Kiều Sênh thì cố gắng giúp, bà ngoài không hy vọng công ty rơi vào tay người ngoài đâu…”
“Bà ngoại, bà yên tâm, con nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra đâu!”. Cô tự tin nói, tay vỗ nhè nhẹ lên mù bàn tay bà tỏ vẻ trấn an.
Bà cụ dời mắt về phía Lục Bắc Kiêu – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe: “Con và A Kiêu, vẫn xứng đôi như vậy, lại có hai đứa nhỏ đáng yêu như thế, bà già này cứ nghĩ đến cả nhà các con là lại thấy hài lòng!”
Bà ngoại có lời muốn nói riêng với Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu lập tức đi ra ngoài.