“Tiểu Vũ, con cũng không cần quà, mẹ nhớ rồi. Hơn nữa biểu hiện của con quá kém, mẹ không muốn thưởng giày lính cho con nữa, sáng mai đưa cho Tiểu Bạch Thái mang!”. Lúc nói chuyện, Diệp Kiều cố ý cầm đôi giày lính cực ngầu ra khỏi vali rồi nhét lại.
Thế mà lại không phải là giày da, mà là giày lính!
Cô bé nằm mơ cũng muốn mang giày lính!
Lục Tiểu Vũ tỏ vẻ chảy nước miếng mà nhìn đôi giày lính kia.
Lục Tiểu Cổn học thuộc lòng “Ba mươi sáu kế”, ông cố thưởng cho cậu một đôi giày lính, bé không học thuộc nên không có, vì thế bé luôn ước ao!
“Mẹ! Đừng mà!”. Thấy cha cũng đi vào phòng ngủ, Lục Tiểu Vũ vội vàng xông tới trước, ôm lấy chân mẹ, lớn tiếng kêu.
“Mẹ, cho con giày lính đi…”. Lục Tiểu Vũ làm nũng, cơ thể be bé còn lắc lư.
!!!
Con nhóc gió chiều nào theo chiều ấy này! Đúng là một tiểu yêu tinh!
Diệp Kiều ước gì có thể ôm lấy cô bé ngay lập tức rồi mãnh liệt hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé.
“Tiểu Vũ, không phải con không bằng lòng gọi “mẹ” sao? Sao lại đổi ý rồi? Có phải lấy được giày lính xong là không thèm mẹ luôn không?”. Diệp Kiều chua xót nói.
“Mẹ, con học theo Lục Tiểu Cổn! Còn nữa, con sợ cha ghen! Mẹ mãi mãi là…người mẹ con yêu nhất, vô cùng vô cùng yêu!”. Lục Tiểu Vũ ôm chân mẹ, tỏ ra đáng yêu nịnh bợ.
Con bé mới có chút xíu đã biết lừa đảo rồi!
Thế giới này thật là đáng sợ!
Diệp Kiều ôm lấy cục cưng tinh quái, ngồi trên ghế salon, vừa hôn lên má bé vừa dụi vào ngực bé, nựng một trận xong mới buông cô bé ra.
Chỉ chốc lát sau, Lục Tiểu Vũ mang giày tính màu đen ngầu lòi vào phòng, khoe khoang với Lục Tiểu Cổn một phen!
Diệp Kiều vừa mới vào phòng đã bị người đàn ông – vừa tắm xong, sợi tóc vẫn còn nhỏ nước – đè lên phía sau ván cửa!
“Lục phu nhân xách về hai vali quà lớn cho con trai và con gái, thế có đem cái gì về cho Lục tiên sinh không?”. Người đàn ông chỉ mặc mỗi quần lót, một tay cầm khăn mặt lau tóc, chắn trước mặt cô, sâu xa nói.
“Lục diêm vương, anh tranh giành tình cảm với hai đứa nhỏ ba tuổi, đội viên của anh có biết không?”. Diệp Kiều xoa lên lồng ngực rắn chắc của a nh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về cơ bắp, ngửa mặt lên, nhìn anh, buồn cười nói.
Anh không những không giận mà còn cười: “Cũng may hai đứa nhỏ không cạnh tranh với anh! Mà là tranh giành sự cưng chiều với em! Không giống như kỳ vọng thái quá của người nào đó trước đây nhỉ!”
Trước đây lúc chưa có thai cô đã tuyên bố, sau này anh mà tranh giành tình cảm với con trai thì cô sẽ giận anh, kết quả thì sao? Lục phu nhân nhà anh bị vả vào mặt kêu bốp bốp luôn!
Anh không nhắc đến thì còn may, nhắn đến là làm cô phiền muộn!
“Anh cũng bắt nạt em! Cuộc đời này không thể nào sống tiếp được nữa rồi!”. Diệp Kiều xoay người muốn đi thì lập tức bị anh ôm ngang, xoay người ném lên giường, cơ thể cường tráng gợi cảm lập tức đè lên người cô.
Người đàn ông to lớn cậy mạnh xé quần áo cô, Diệp Kiều liên tục kêu: “Không muốn”.
Chỉ chốc lát sau, trên người cô bị lột hết chỉ còn cái áo lót màu đen, da thịt trắng ngần đầy những vết xanh tím!
“Sau này em bị cấm túc!! Không được phép ra nước ngoài nữa! Đừng tưởng rằng ngụy trang thân phận, có lính đánh thuê bảo vệ là có thể tránh được K2!”. Ánh mắt anh sầm xuống, nhìn cô, trầm giọng nói.
“Anh Kiêu, sao anh biết được những chuyện này?”. Diệp Kiều tò mò hỏi.
Lẽ nào anh cũng biết Đường Thiếu Đình gia nhập vào tổ chức K2?
“Em có chuyện gì mà anh không biết?”. Anh hỏi ngược lại rồi đứng dậy đi lấy rượu xoa bóp.
Nói bóng nói gió rằng, tất cả mọi chuyện của cô anh đều biết?
Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều giật thót tim.
Lẽ nào anh cũng biết cô sống lại? Biết cô là Queen, người gửi tình báo cho anh?