Nhắc tới que cay, Diệp Kiều dường như có thể ngửi thấy mùi thơm của nó.
Không phải cô vô tư, không lo lắng cho Lục Tiểu Vũ. Nếu Lục Tiểu Vũ gặp nguy hiểm, Lục Tiểu Cổn có thể cảm nhận được, chúng là anh em sinh đôi, có cái loại cảm giác đặc biệt thần kỳ này.
Lúc chúng còn nhỏ, bị ốm cũng ốm cùng nhau, thể chất Lục Tiểu Vũ không bằng Lục Tiểu Cổn, lần nào Lục Tiểu Cổn cũng cảm sốt theo cô bé.
Hè năm ngoái lúc cô dẫn bọn nhỏ về quê chơi với ông bà, Lục Tiểu Vũ ham chơi, suýt nữa rơi xuống hồ, là Lục Tiểu Cổn cảm nhận được, cô bé vừa mới rơi xuống đã được vớt lên, chỉ sặc nước một chút.
Lúc đó cô còn tưởng Lục Tiểu Cổn vẫn còn khả năng đặc biệt như lúc chưa chuyển thế.
Sau đó cô mới hiểu, cậu chỉ có cảm ứng tâm linh với em gái mà thôi.
Cậu bé mặc quân phục rằn ri, mang giày lính bị một con chó lớn có hình thể hung hãn dẫn chạy quanh con phố nhỏ.
Dáng người be bé và một con quân khuyển hung hãn tạo nên một sự tương phản rõ nét về sự đáng yêu, người qua đường không khỏi quay đầu lại nhìn họ.
“Tia Chớp!”. Lục Tiểu Cổn ra lệnh một tiếng, Tia Chớp lập tức dừng lại, ngồi xổm ở đó.
“Ôi, con chó này nghe lời thật!”. Người qua đường hóng hớt nói.
“Tia Chớp không phải chó, nó là quân khuyển, là đại tá!”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng phản bác, rất là tự hào.
Anh em họ cũng là anh em tốt với Tia Chớp, chẳng qua Lục Tiểu Cổn không biết, Tia Chớp đã là bạn tốt của cậu lúc cậu còn chưa đầu thai, đôi mắt đen bóng của Tia Chớp không ngừng nhìn Lục Tiểu Cổn.
Trong góc hẻm, Lục Tiểu Vũ vừa mới ăn que cay xong, cái môi nhỏ bị cay đến đỏ bừng, lại lấy ra một túi nước đá uống cho đỡ cay.
Túi áo rằn ri của cô bé nhét đầy đồ ăn ngon đến mức căng phồng lên.
“Bạn nhỏ, chú cho con kẹo, đi chơi với chú nhé, được không?”. Một người đàn ông có dáng vẻ hèn mọn đi tới trước mặt cô bé, trong tay còn có vài cái kẹo sữa “Tiểu Bạch Thỏ”.
Lục Tiểu Vũ ghét bỏ nhìn kẹo sữa “Đại Bạch Thỏ” giả, lắc đầu nói: “Con chỉ ăn Đại Bạch Thỏ chính tống, nhà con có nhiều lắm, không thiếu mấy cái này!”
“Ha! Đứa nhỏ này, thú vị, có cá tính!”. Gã bỉ ổi cười xấu xa nói, nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai, gã tiến tới định ôm cô bé con vừa đáng yêu vừa xinh đẹp này đi.
Chẳng qua, gã còn chưa động tới Lục Tiểu Vũ thì đã thấy một hình bóng màu đen vọt về phía mình!
Là một con chó săn lớn há cái miệng to như chậu máu! Chó chăn cừu Đức!
Thân thể của Tia Chớp lớn mạnh hơn gã bỉ ổi này nhiều, nó nhào về phía gã, gã té lăn trên đấy, con dao găm trong túi quần cũng rơi xuống đất, “keng” một tiếng.
“Đại tá Tia Chớp quá giỏi!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Gã bỉ ổi nhặt con dao găm trên đất lên, chẳng qua gã còn chưa động được đến con dao thì nó đã bị Lục Tiểu Cổn chạy tới đá bay ra ngoài rồi!
Lục Tiểu Cổn khoanh hai tay trước ngực, nhìn gã từ trên cao: “Tia Chớp!”
Cậu lạnh lùng ra lệnh một tiếng, thân thể cao to khỏe mạnh của Tia Chớp lập tức nhảy lên đè lên người gã bỉ ổi.
Lưỡi của nó vừa đỏ vừa dài, há miệng ra, răng nanh sắc bén, cái miệng to như chậu máu dường như có thể cắn gã một cái bất cứ lúc nào, gã sợ đến mức không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
“Lục Tiểu Vũ! Gọi người lớn đến đây!”. Lục Tiểu Cổn ra lệnh với em gái.
“Bắt kẻ xấu! Bắt kẻ xấu!”. Lục Tiểu Vũ nghe lệnh xong thì lớn tiếng kêu!
Chỉ chốc lát sau, nhiều người lớn trong con ngõ nhỏ nghe thấy tiếng động thì chạy tới.
“Trên người còn mang theo dao, chắc chắc không phải loại tốt lành gì, mau báo cảnh sát!”
Cảnh sát khu vực nhanh chóng có mặt, đưa gã bỉ ổi đi.
Lục Tiểu Vũ được Lục Tiểu Cổn dắt về nhà, Tia Chớp dẫn đường ở phía trước.
“Sao anh lại có người em gái như em chứ?!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, suốt ngày gây sự cho cậu, khiến cậu phải đứng ra thu dọn cục diện rối rắm!
Nhưng cậu không biết, Lục Tiểu Vũ là do cậu mang đến.