Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 762 - Chương 762:

Chương 762:

Bình thường khi hai kẻ dở hơi này không nghe lời Diệp Kiều, Diệp Kiều đều sẽ mượn Lục Bắc Kiêu để áp chế chúng, nói cô mới là đại ca trong nhà họ, người cha mà bọn họ sùng bái nhất cũng bị cô phạt quỳ trên điều khiển từ xa!

Hai đứa nhỏ nào chịu tin, cha mãi mãi là ánh hào quang rực rỡ trong lòng chúng, sao có thể bị Diệp Kiều phạt quỳ được!

Diệp Kiều tức giận đến mức tìm đĩa DVD ra, mở cho chúng xem, nhưng mà, lật tung mọi ngóc ngách trong nhà cũng không tìm thấy DVD đâu, cô nghi ngờ nó đã sớm bị Lục Bắc Kiêu “tiêu hủy chứng cứ” rồi.

Mà người đàn ông tốt chuẩn 24 yêu cầu bây giờ đã không cho cô bất cứ cơ hội nào để phạt anh quỳ trên điều khiển từ xa nữa rồi!

Thế nên hai đứa nhỏ xấu xa này cảm thấy người làm mẹ như cô chỉ biết khoác lác!

Tuy tứ hợp viện không có chuông báo thức dậy vào mỗi sáng như đại viện, nhưng hai đứa nhỏ đã có thói quen dậy sớm từ lâu, cứ đến giờ đó, không cần báo thức gì cũng đều tỉnh tự nhiên. Chỉ chốc lát sau, chúng đã áo nón chỉnh tề ra sân.

Cha của chúng còn thức dậy sớm hơn.

Hai đứa nhỏ lại còn mặc đồ rằn ri, mang giày lính, bị cha ra lệnh mang giày thể thao, giày lính mang lâu sẽ không tốt cho sự phát triển của chân.

Sau đó, cha Lục dẫn cặp em bé đáng yêu, dắt theo quân khuyển Tia Chớp ra ngoài chạy bộ buổi sáng!

Đối với hai đứa nhỏ mà nói, có thể chạy bộ buổi sáng cùng cha và Tia Chớp là một cảm giác vô cùng tuyệt vời!

“Mẹ lười quá, còn chưa chịu dậy!”. Bọn họ chạy xong về đến nhà, thấy mẹ vẫn chưa dậy, Lục Tiểu Vũ rất ghét bỏ.

Lười? Diệp Kiều – người rõ ràng bị người cha cầm thú của chúng hành hạ đến nửa đêm, mệt muốn chết – nghe Lục Tiểu Vũ nói vậy, nhưng mà cô quá mệt mỏi rồi, không còn hơi sức để phản bác.

“Cha! Mẹ lại không nghe lời sao? Tối hôm qua con nghe thấy mẹ bị cha đánh mông!”. Lục Tiểu Vũ ngước cái đầu nhỏ, nhìn người cha có “ánh hào quang rực rỡ”, lớn tiếng nói.

!!!

Chúng nó thế mà lại nghe được!

Lục Bắc Kiêu – người từ trước đến nay chưa bao giờ ăn nói tùy tiện trước mặt bọn nhỏ: nhìn đứa bé cao chỉ tới đầu gối anh, nghe những lời ngây thơ của cô bé, anh không nhịn được cười, bế cô bé lên.

“Đúng vậy, mẹ lại không nghe lời!”.

“Đáng đánh lắm!”. Lục Tiểu Vũ rất dứt khoát nói.

Diệp Kiều tức giận đến mức muốn đứng lên vả vào mặt tên cầm thú nào đó ngay lập tức!

Mặt trời lên cao, mẹ bọn nhỏ mới xuống giường.

Lục Tiểu Vũ lại ghét bỏ một phen: “Diệp Kiều, mẹ lười quá, rốt cuộc công ty có kiếm được tiền không vậy!”

“Không kiếm được tiền thì ai mua giày lính cho con, mua đồ chơi cho con, mua quần áo cho con?!”. Diệp Kiều tức giận nói.

“Đều là tiền của cha! Tiền lương của cha đều ở chỗ mẹ mà!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng phản bác.

Diệp Kiều cứng họng, không cách nào phản bác được!

Để giúp Lục Bắc Kiêu –một người quanh năm không ở nhà – xây dựng một hình tượng vĩ đại trong lòng bọn nhỏ đủ để chúng sùng bái và kính yêu, cô đã hy sinh đôi chút, rõ ràng là tiền cô cực khổ kiếm được, thế mà lại nói là tiền lương của cha chúng.

Dù sao thì những lời khen ngợi nịnh nọt đều dành cho Lục Bắc Kiêu, thế nên hai đứa nhỏ xấu xa này cho rằng người làm mẹ là cô đây chỉ là một đồ lười phụ trách xinh đẹp như hoa, đến công ty ngồi một chút rồi tan làm, ra nước ngoài đều là đi du lịch!

Kiếp trước cô nợ ba cha con nhà này sao!

“Tiền của cha con, chính là tiền của mẹ! Người của cha con đều là của mẹ! Hiểu chưa?!”. Diệp Kiều đưa tay ôm má cô nhóc sang, nói.

Lục Tiểu Vũ tỏ vẻ không muốn tin!

Phòng bên kia, Lục Bắc Kiêu đang dạy Lục Tiểu Cồn nằm dưới đất sử dụng súng.

Hai vali quà lớn, trừ những thứ chúng không thích ra, còn lại đã bị hai tên cướp nhỏ này lấy hết rồi!

Buổi trưa lúc sắp ăn cơm, Diệp Kiều phát hiện Lục Tiểu Vũ biến mất rồi.

“Chắc là nó lại đến cửa hàng mua que cay ăn rồi, để con đi tìm!”. Lục Tiểu Cổn nói xong là dắt Tia Chớp chạy ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment