Tại khi trung tâm sầm uất, trên màn hình led khổng lồ đang chiếu quảng cáo điện thoại di động nắp gập thịnh hành nhất trong năm nay, chính sữa sân khấu lộng lẫy, ca sĩ đang hát những bài hát tuyệt đẹp với cây đàn ghita điện, trên tay người hâm mộ cầm gậy phát sáng bao vây xung quanh sân khấu.
Anh ta chính là người đại diện hình ảnh của chiếc điện thoại này, Tô Mục!
Diệp Kiều ngồi trong xe quét mắt nhìn quảng cáo này, nhếch miệng lên, thằng nhóc thúi, càng ngày càng có khí chất của siêu sao đấy! Bọn họ cũng ít khi liên lạc, chẳng qua mỗi lần anh phát album mới thì đều sẽ gửi cho cô một bản có chữ ký trước tiên, nhưng cô chưa bao giờ nghe.
Một là không có thời gian, hai là không có hứng thú.
Tiện Tiện đại diện cho sản phẩm nào tốt, cô cũng có thể nhận được trước tiên, ví dụ như chiếc điện thoại di động này, nhận được hơn mười cái, các giám đốc trong công ty mỗi người một cái.
Chiếc xe thể thao Ferrari màu xanh ngọc cực ngầu dừng ở bãi đậu xe trước tòa nhà văn phòng, chiếc xe thể thao này do cậu nhỏ yêu nghiệt tặng, hai năm trước anh ta đã mở một đại lý kinh doanh xe hơi để phục vụ cho sở thích của mình, khỏi phải nói, làm ăn khá tốt.
Giờ này vẫn chưa có bao nhiêu người đến làm, vẫn còn rất nhiều chỗ để xe.
Lục Tiểu Vũ luôn nói cô lười biếng, là vì chúng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ làm việc bình thường của người mẹ là cô đây. Rạng sáng năm giờ rưỡi thức dậy, uống một cốc nước ấm, chạy bộ một tiếng, sáu giờ rưỡi mua một phần ăn sáng ở ngoài ngõ về nhà, tắm xong, ăn sáng xong, lại tiêu hoa một chút rồi đi làm, bình thường bảy giờ rưỡi cô đã đến công ty.
Hai đứa nhỏ lại bị đưa tới đại viện, chúng thích, như cá gặp nước vậy. Đầu tháng chín là có thể vào mẫu giáo rồi, cô đã sớm bàn bạc với Lục Bắc Kiêu, cho bọn nhỏ học trường mẫu giáo trong đại viện, lúc còn bé mấy người Lục Bắc Kiêu cũng học trong đó.
Cô không có tâm lý mong muốn hai đứa nhỏ thành rồng, để mặc chúng tự do trưởng thành.
Hai chiếc thang máy đều dừng ở tầng một, thang máy nhỏ mở cửa trước, thang máy bên phải không mở, cô lại nhận nút mấy cái, cái bên phải vẫn không mở cửa ra.
Cho nên, chiếc bên phải này thật sự được đặt dành riêng cho thằng đàn ông họ Thẩm rác rưởi kia, phải cà thẻ mới mở được sao.
Thật đê tiện!
Cô vào thang máy bên trái, vừa vào phòng làm việc đã gọi điện thoại cho bảo vệ, yêu cầu bọn họ phải khôi phục lại chức năng dùng chung của thang máy lớn trước giờ làm, nếu không, cô sẽ kiện bọn họ!
Sắp đến chín giờ, Diệp Kiều đã làm việc hơn một tiếng, cô đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, Tiểu Tằng đi mua café giúp cô sao vẫn chưa đến?
Ngay dưới tầng của bọn họ có một chi nhánh của “Các Cô Ấy”, mở cửa 24 giờ, bây giờ đã không chỉ đơn thuần là một tiệm trà sữa nữa rồi, mà còn có café, bánh ngọt, nhưng không có cổ phần của cô!
Cô có thói quen trước khi đi làm thường uống một ly Blue Mountain.
“Sếp Kiều, tôi lại bị kẹt ở cửa vào thang máy tầng một rồi, quá nhiều người, tôi đi thang bộ lên đây!”. Tiểu Tằng gọi điện thoại tới nói.
Leo thang bộ? Tầng 26 đấy, bò lết đến chết luôn!
Tiểu Tằng biết nữ vương Kiều sẽ không cam lòng để cô ấy leo thang bộ, nên cố ý gọi cuộc điện thoại này. Trợ lý, thư ký bên cạnh Diệp Kiều đều là người tinh ranh đấy.
“Đừng leo, tôi tìm bảo vệ!”. Vẫn chưa giải quyết vấn đề thang máy cho cô!
Diệp Kiều đi xuống bằng thang bộ, cô không có thời gian chờ thang máy, mà chiếc thang máy nhỏ cũng vì không chịu nổi gánh nặng mà “đình công” rồi, tầng một chen chúc rất nhiều nhân viên của các công ty nhỏ. Trong tòa nhà này đại đa số là các công ty internet nhỏ mới khởi nghiệp, ông chủ của những công ty này có lẽ đều sợ đắc tội Thẩm Hi Xuyên, giận mà không dám nói gì.
“Hai chiếc thang máy đều là của mọi người, dựa vào đâu mà cái này lại dành riêng cho ông chủ của công ty khác?! Cô cũng thấy đấy, nhiều người bị kẹt ở đây như vậy!”. Diệp Kiều chất vấn nữ quản lý bảo vệ, cô không ra mặt nói chuyện thì chỉ sợ không ai dám đứng ra!
Lúc này, Thẩm Hi Xuyên mặc đồ tây đeo kính râm được bốn gã đàn ông mặc đồ tây vây quanh đi tới trước cửa thang máy, trông rất là phô trương.