Thẩm Hi Xuyên vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người chú ý lúc anh ta vừa xuất hiện, cho nên, anh ta cố gắng không đi từ tầng hầm, mà lên tầng một, chính là muốn khiến cho những nhân viên quèn này ngưỡng mộ anh ta, sùng bái anh ta, cũng thích nhìn một số người đố kị với anh ta nhưng mà không làm gì được anh ta!
Bây giờ anh ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không ai có thể làm khó được anh ta!
Diệp Kiều cũng nhìn thấy anh ta, vẫn là cái vẻ vờ vịt kiêu căng như ngày hôm qua!
“Sếp Diệp, chúng tôi chỉ là bảo vệ, nghe lời ông chủ, là ông chủ yêu cầu thiết lập thang máy này dành riêng cho tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi cũng không có cách nào!”. Quản lý bảo vệ nói với Diệp Kiều.
“Ông chủ nào? Sao bọn họ lại đồng ý với một yêu cầu vô lý như vậy? Không để ý đến cảm nhận của những người thuê chúng tôi sao?”. Diều Kiệp hỏi ngược lại.
“Sếp Diệp, bây giờ ông chủ của tòa nhà này chỉ có một người!”. Quản lý bảo vệ cất giọng nói.
Lúc này, Thẩm Hi Xuyên tháo kính râm xuống, khóe miệng nở nụ cười, bước đi về phía Diệp Kiều, ra vẻ tiểu nhân đắc ý, dưới chân dường như có một luồng gió.
Diệp Kiều có một dự cảm xấu.
Lẽ nào…
Thẩm Hi Xuyên đắc ý, mặt mày toàn là ý cười, nhìn Diệp Kiều: “Sếp Diệp, bây giờ cả tòa nhà văn phòng này đều đã bị Thẩm tôi mua rồi, tôi là ông chủ duy nhất! Dĩ nhiên muốn dùng thang máy nào thì dùng thang máy đó rồi!”
Anh ta khí thế nói, ra vẻ ta đây không thiếu tiền.
Thì ra là thế!
Diệp Kiều biết được, vẻ mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ cười híp mắt nhìn Thẩm Hi Xuyên kiêu ngạo như con chim công xòe đuôi, ấy, ngày hôm nay hình như còn đánh phấn nữa, rốt cuộc phú bà nào lại thích cái kiểu chim công này nhỉ?!
“Oa, đúng là giàu có, nữ vương Kiều bị cứng họng rồi!”
“Chứ còn gì nữa?! Giám đốc Thẩm thật giàu có, có thể mua cả một tòa nhà văn phòng!”
“Hình như nữ vương Kiều cũng chỉ là người thuê ở đây, tầng 26- 31 đều được công ty bọn họ thuê!”
Cái đám nhân viên bị kẹt này cũng không vội đi làm, dù sao thang máy cũng hư rồi, ông chủ có trách cũng có lý do.
Bọn họ đang chờ xem nữ vương Kiều sẽ cãi lại giám đốc Thẩm thế nào, hoặc là bị giám đốc Thẩm nói đến mức khó chịu, bọn họ chưa từng thấy một người phụ nữ mạnh mẽ như nữ vương Kiều chịu thua, từ trước đến nay, hình tượng của cô đối với bọn họ là tàn sát dứt khoát!
“Ồ? Là ông chủ thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Không để ý đến cảm nhận của người thuê? Không sợ sau này mọi người không thuê phòng làm việc của các anh nữa sao?”. Diệp Kiều lên giọng phản bác.
Thẩm Hi Xuyên lại cười, đưa tay lên, vuốt ve chiếc nhẫn khảm đá quý màu đen lớn như quả trứng chim bồ câu trên ngón áp út của mình.
“Giám đốc Diệp, cô nghĩ rằng tôi kiếm tiền dựa vào chút đỉnh tiền thuê ấy của cô sao?”. Anh ta đắc ý cãi lại, nụ cười trên mặt càng tươi tắn!
Diệp Kiều ơi là Diệp Kiều, cô cũng có ngày hôm nay!
“Nữ vương Kiều yếu thế rồi!”
“Giám đốc Thẩm thật là bản lĩnh, còn có thể cãi lại nữ vương Kiều “không gì là không thể” cơ đấy!”
Thấy Diệp Kiều không nói lời nào, Thẩm Hi Xuyên càng đắc ý hơn: “Giám đốc Diệp, nể tình chúng ta đã từng là bạn tốt, sau này tôi sẽ cho cô dùng thang máy của tôi!!”
Anh ta nói với Diệp Kiều như thể bố thí.
Diệp Kiều từ nãy đến giờ không lên tiếng, bỗng buồn cười nói: “Thẩm Hi Xuyên, tôi thật sự cảm ơn ý tốt của anh, tôi rất cảm động! Nhưng mà, trong thang máy của anh quá nồng mùi son phấn phàm tục, tôi sợ bị sặc!”
“Cô! Diệp Kiều, cô đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt, có tin tôi để cô cút khỏi tòa nhà của tôi ngay bây giờ không?!”. Thẩm Hi Xuyên bị chọt trúng chỗ hiểm, xù lông lên, vốn dĩ đang tao nhã lễ độ bỗng phản bác một cách thô lỗ.
Son phấn phàm tục, anh ta không ghét sao? Anh ta cũng ghét! Nhưng mà, “kim chủ” thích…
Thấy tổng tài bá đạo trở mặt, các nhân viên líu lưỡi, cũng không biết nữ vương Kiều sẽ cứu vãn danh dự thế nào đây!