Trong đại sảnh tòa nhà, bên cạnh thang máy có một đám “quần chúng ăn dưa” xem nữ vương Kiều trong một bộ đồ công sở chuyên nghiệp giằng co với tổng giám đốc Thẩm giàu có trong bộ u phục!
Nữ vương Kiều sẽ thật sự bị đuổi sao? Nếu vậy thì mất thể diện quá!
Thẩm Hi Xuyên cười đắc ý nhìn Diệp Kiều, trong lòng càng đắc ý hơn, anh ta tốn nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là để một ngày nào đó có thể trở về “ăn tươi nuốt sống” Diệp Kiều sao, không đùng, còn có thể khiến cô cúi đầu phục tùng anh ta nữa!
Cô có Lục Bắc Kiêu làm chỗ dựa thì sao?
Thẩm Hi Xuyên anh ta bây giờ cũng xem như là nhân vật lớn của công chúng rồi, bọn họ còn có thể hù dọa anh ta giống như trước đây, đến mức anh ta không dám lộ diện sao?
Lãnh đạo thành phố J cũng nịnh bợ anh ta, muốn tiền đầu tư của anh ta đây này!
Nói tóm lại, Thẩm Hi Xuyên anh ta đã không còn là nhân vật nhỏ bé như con kiến hôi, có thể bị Lục Bắc Kiêu bóp chết như năm đó nữa rồi!
“Diệp Kiều, nói mấy lời mềm mỏng cho tôi nghe, có lẽ, tôi sẽ nể tình cô đã từng theo đuổi tôi nhiều năm như vậy mà đối xử tốt với cô một chút!”. Thẩm Hi Xuyên khom lưng, ghé sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy, tà ác nói.
Lời nói của Thẩm Hi Xuyên cộng thêm mùi nước hoa nồng nặc và mùi son phấn phàm tục trên người anh ta khiến cô buồn nôn!
“Tôi rất tò mò, người bao nuôi anh, rốt cuộc là người như thế nào!”. Diệp Kiều nhỏ nhẹ nói: “Khiến anh thành như một tên thái giám thế này!”
Thẩm Hi Xuyên xù lông lần nữa: “Bây giờ tôi tuyên bố, công ty của các cô lập tức dọn ra khỏi tòa nhà của tôi ngay!”
“Chúng tôi vẫn còn hạn hợp đồng hai năm đấy!”. Diệp Kiều cất giọng phản bác, cô cố ý nói như vậy.
“Không phải chỉ là phí bồi thường vi phạm hợp đồng thôi sao, tôi bồi thường!”. Tổng giám đốc Thẩm tiền muôn biển bạc khí phách nói.
“Thật ngại quá, trên hợp đồng chỉ nói, phải cho tôi thuê đến năm 2005! Không nói đến chuyện vi phạm hợp đồng hay không!”. Diệp Kiều lên giọng phản bác, giọng rất lớn.
“Giám đốc Diệp! Cô đang cố níu kéo và không chịu rời đi đúng không?”. Thẩm Hi Xuyên tỏ vẻ giễu cợt không gì sánh được, sỉ nhục Diệp Kiều.
Các nhân viên khác như đang xem bọn họ thi hùng biện, thấy nữ vương Kiều lại thế thế, bọn họ hít ngược vào một hơi.
“Cũng không phải!”. Diệp Kiều cất giọng nói, ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà này: “Thiêm Dực sắp đưa ra thị trường rồi, còn phải làm việc trong một tòa nhà cho thuê thì thiệt thòi quá! Thẩm Hi Xuyên, nhớ cho kỹ, chúng tôi không phải bị anh đuổi đi, mà là chúng tôi không thèm ở trong tòa nhà của anh!”
Cô nói xong thì đưa đưa chiếc điện thoại di động nắp gập lên tai nghe.
“Giám đốc Lâm, ngay bây giờ, truyền lệnh đi cho tôi, tất cả các bộ phận lập tức hành động, dọn nhà! Dọn đến tòa nhà trụ sở mới của chúng ta!”. Sau khi nói với giám đốc hành chính trong điện thoại, Diệp Kiều khép máy lại, nhìn Thẩm Hi Xuyên với vẻ mặt ưu nhã.
“Thẩm Hi Xuyên, anh muốn làm khó tôi, muốn tôi khó chịu? Cho xin đi, học bài xong rồi hẵng quay lại! Đầu óc cũng linh hoạt lên một chút, một công ty sắp đưa ra thị trường của tôi, sẽ hạ mình ở trong tòa nhà rác rưởi của anh à? Chúng tôi đã sớm xây dựng một tòa nhà văn phòng độc lập rồi có biết chưa?”. Cô nhìn Thẩm Hi Xuyên, vô cùng khinh thường nói.
Thẩm Hi Xuyên cứng họng, không còn lời nào để phản bác, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng!
Nữ vương Kiều khí phách!
Các nhân viên đứng xem không khỏi cảm thán.
Bọn họ còn tưởng rằng ngày hôm nay nữ vương Kiều sẽ bị chèn ép bởi tổng giám đốc Thẩm nữa chứ, nào ngờ vẫn có thể bị cô xoay ngược tình thế!
“Ông chủ của chúng ta đến lúc nào mới có thể khí phách như vậy nhỉ! Chứ không phải nhẫn nhịn mà để chúng ta ngoan ngoãn đi cái thang máy này!”. Có nhân viên quèn thở dài nói.
Diệp Kiều chiến thắng Thẩm Hi Xuyên xong thì bước đi, Tiểu Tằng vội vàng bước tới nghênh đón, đưa cho cô một ly cà phê của “Các Cô Ấy”, cũng dựng thẳng ngón cái với cô: “Sếp Kiều, chửi hay lắm! Nhưng mà, các tầng văn phòng của chúng ta thì sao?”