Diệp Kiều vừa đi vừa nói: “Tầng 26-27 để trống trước, tầng 28-30 miễn phí cho các ông các bà làm sân nhảy! Tầng 31, lắp đặt thiết bị trước! Càng ầm ĩ càng tốt!”
Cô muốn tên họ Thẩm này không được yên bình! Tầng 26-31 đều đã được bọn họ thuê, con người cô rất có đạo đức, 26-27 để không, tránh ầm ĩ đến những công ty khác ở tầng dưới.
Tiểu Tằng lại giơ ngón tay cái: “Bụng dạ đen tối! Chắc chắn cô là cung bọ cạp!”
Cô đúng thật là bụng dạ đen tối, thù dai như đỉa!
Cái tên đê tiện Thẩm Hi Xuyên này dường như xuất hiện có sự chuẩn bị, cố ý ở chung cùng một tòa nhà với cô, lại cố ý mua lại tòa nhà này!? Đúng là rất giàu có!
Cô ra lệnh một tiếng, đã có nhân viên xách hộp giấy lục tục ra khỏi thang máy, bọn họ đã mong chờ được dọn vào văn phòng mới từ lâu rồi.
Vốn dĩ cô muốn đưa ra thị trường trước rồi dọn đi, nhưng để cho hả giận, không thể làm gì khác hơn là dời đi trước!
Thẩm Hi Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất tầng 32, nhìn xuống một tòa nhà có thiết kế hiện đại và đắc sắc vô cùng ở phía chéo đối diện, không cao, phù hợp với khí chất của công ty internet!
Đó chính là tòa nhà văn phòng độc lập mới của công ty Diệp Kiều, bây giờ cần cẩu đang treo logo!
Anh ta tức giận cắn chặt răng hàm: “Diệp Kiều, cô cứ chờ xem! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô quỳ xuống cầu xin tôi!”
Thẩm Hi Xuyên thấp giọng nói, trong đầu tưởng tượng một cách biến thái đến hình ảnh một người tựa như nữ vương bây giờ là Diệp Kiều phải quỳ xuống trước mặt anh ta, đau khổ cầu xin anh ta!
Anh ta rất mong chờ ngày đó sẽ tới, nhưng mà không gấp được.
“Giám đốc Thẩm, người anh hẹn đã tới cả rồi!”. Người đàn ông mặc tây trang đi tới phía sau anh ta, cung kính nói.
“Bảo bọn họ đợi tôi mười phút nữa!”. Thẩm Hi Xuyên khí phách nói, sau đó đi tới bên bàn làm việc, lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo, người đàn ông mặc tây trang có thể nhìn thấy loáng thoáng chữ “Giang Thái”*.
(*) Giang Thái: Một loại thuốc thanh nhiệt giải độc, làm ẩm và hạn chế vết loét, giảm sưng tấy, giảm đau. Nó được dùng cho các trường hợp có máu trong phân, sưng đau trĩ nội, trĩ ngoại và trĩ hỗn hợp.
Chàng trai đẹp như giám đốc Thẩm cũng bị trĩ à?!
“Nhìn cái gì đấy?”. Thẩm Hi Xuyên tức giận nói.
Người đàn ông mặc tây trang vội vàng cúi đầu: “Giám đốc Thẩm, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!”
Thẩm Hi Xuyên hung ác liếc nhìn anh ta một cái rồi đi vào phòng vệ sinh.
“A Xuyên, không nể anh em nha, một ly rượu cũng không uống với anh em, khinh thường anh em phải không? Năm đó mấy anh cũng không ít lần giúp cậu đánh nhau với đám cháu chắt trong đại viện lục quân!”. Ở một quán bar xa hoa trụy lạc, trong một phòng kín, Thẩm Hi Xuyên ngồi trên ghế salon, bên cạnh anh ta là nhóm người ở đại viện hải quân hồi đó đã từng đánh nhau cùng anh ta.
Được hưởng lợi từ Thẩm Hi Xuyên, trong lòng ai cũng ôm một cô gái hở hang.
Bên cạnh Thẩm Hi Xuyên rất sạch sẽ, không có lấy một cô gái nào.
“Đúng là đổi tính rồi nhỉ, mỹ nữ cũng không thích?”. Trần Đại Mậu lại nói.
Thẩm Hi Xuyên khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nói: “Có rượu ngon cho các cậu uống như vậy, các cậu còn lảm nhảm! Các cậu biết Thẩm Hi Xuyên tôi bây giờ uống một ly rượu có giá bao nhiêu không? Là cả đời các cậu cũng không kiếm được đấy!”
Mấy ông lớn trong phòng nghe anh ta nói vậy thì lập tức yên tĩnh lại, mấy gái hát bị bọn họ quát dừng lại.
“Xuyên Tử, con mẹ nó cậu nói gì thế?! Câu này, sao anh em càng nghe càng cảm thấy chói tai nhỉ?!”. Trương Diệu Kiệt đứng lên, hỏi Thẩm Hi Xuyên đang trong bộ dạng an nhàn sung sướng, nam không ra nam nữ không ra nữ, giọng điệu tỏ vẻ tức giận rõ ràng.
…Con cháu trong đại viện này cũng đều là các đại ca thẳng tính, sao có thể chịu đựng khi bị Thẩm Hi Xuyên khinh thường như thế được?!
“Thẩm Hi Xuyên, anh em uống ly rượu với cậu, con mẹ nó cậu không muốn uống thì thôi, dm còn nói như thế sao? Khoe khoang thân phận của cậu cao quý à, hay là giàu có?”. Trần Đại Mậu ngậm thuốc lá trong miệng, cũng khó chịu nói.
“Thân phận cao quý gì mà uống một ly rượu cũng cần tiền, con mẹ nó không phải là “vịt” à?! Thẩm Hi Xuyên, mấy năm nay cậu đi làm “vịt” đúng không?!”. Một người khác mở miệng châm chọc.