Con em thế hệ này lớn lên trong đại viện, cho dù gia cảnh không đồng đều, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thiếu ăn mặc, vì vậy bọn họ chưa từng có khái niệm sâu sắc về giàu nghèo, lại càng không ghét kiểu nghèo yêu giàu, nịnh nọt.
Nể tình Thẩm Hi Xuyên là anh em năm đó, bọn họ mới ra ngoài chơi.
Kết quả, thế mà lại thành xu nịnh!
“Vương Hạo, con mẹ nó cậu bảo ai là “vịt”?”. Thẩm Hi Xuyên đứng lên, lạnh lùng nói.
“Nói cậu đó! Nhìn cái dáng vẻ đáng sợ này của cậu đi, giống như một con vịt! Làm sao, phục vụ cho bao nhiêu phú bà mới đắp lên được thân phận như ngày hôm nay?!”. Vương Hạo bước tới, trông như sắp đánh người.
Tùy tùng của Thẩm Hi Xuyên lập tức bước tới bảo vệ chủ.
“Mấy kẻ thua cuộc không thức thời, loser! Ông đây chiêu đãi mấy người đồ ăn ngon, còn con mẹ nó còn làm nhảm!”. Có tùy tùng che chở, Thẩm Hi Xuyên càng hừng hực khí thế hơn.
Trước đây anh ta chính là kẻ có nhân phẩm kém nhất trong một ít con em ở đại viện, ỷ có Diệp Kiều làm chỗ dựa, anh ta mới dám đấu với Lục Bắc Trì, sau đó Diệp Kiều trở mặt với anh ta, anh ta muốn sợ hãi bao nhiêu là có sợ hãi bấy nhiêu!
“Mẹ nó!”. Đám trai thẳng đã uống chút rượu nào có chịu được sự sỉ nhục của anh ta, nhặt chai rượu lên đập liền!
Thẩm Hi Xuyên sợ hãi lùi lại, sợ mảnh thủy tịch vạch rách khuôn mặt kim quý của anh ta!
Trần Đại Mậu đánh nhau với tùy tùng của anh ta, gái hát trong phòng sợ đến mức chạy ra ngoài, Thẩm Hi Xuyên muốn chạy như một thằng cháu thì lại bị ngăn lại, bị Trần Đại Mậu đánh cho một trận, anh ta liều mạng bảo vệ khuôn mặt mình.
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát đã tới.
Lúc Diệp Kiều, vài người trong hậu cung và Hoa Nhụy vừa mới về nước ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy mấy người Trần Đại Mậu bị cảnh sát đưa ra khỏi phòng: “Trần Đại Mậu!”
“Diệp Kiều à!”
“Ôi, còn nhận ra tôi cơ à! Phạm lỗi gì đó?”. Cái đám này năm đó đi theo sau mông cô và Thẩm Hi Xuyên đấu đá với mấy người Lục Bắc Trì, bây giờ cũng thành người lớn cả rồi!
Lúc này, cô vừa vặn nhìn thấy Thẩm Hi Xuyên cũng ra khỏi phòng, hai tay ôm bụng, đang nói chuyện với cảnh sát.
“Bọn họ ra tay trước! Các anh phải nhốt bọn họ lại vài ngày!”. Thẩm Hi Xuyên tức giận nói với cảnh sát.
“Á à thằng con của cha, có tiền là con mẹ nó giỏi lắm!”. Trần Đại Mậu tức giận nói: “Diệp Kiều, may mà năm đó cô trở mặt với cậu ta, cậu ta chính là đồ cặn bã! Tiện nhân!”
Trần Đại Mậu kể lại chuyện tối nay cho Diệp Kiều nghe.
Thẩm Hi Xuyên phát tài rồi, đối xử với anh em tốt mà cũng có thể sỉ nhục như vậy, thật là bỉ ổi!
Diệp Kiều bước tới trước mặt đội trưởng đội cảnh sát, cười nói: “Anh Tôn, đang làm nhiệm vụ à!”
“Em dâu à, trùng hợp trùng hợp!”
Thẩm Hi Xuyên không ngờ lại gặp được Diệp Kiều!
“Anh Tôn, mấy người đó đều là bạn của em!”. Diệp Kiều nói ngay trước mặt Thẩm Hi Xuyên.
Đội trưởng Tôn nghe nói là bạn của Diệp Kiều thì lại nhìn Thẩm Hi Xuyên: “Được rồi! Bọn họ cũng không đánh cậu bao nhiêu, chuyện này các cậu hòa giải đi!”
Không đánh bao nhiêu?
Bụng anh ta bây giờ còn đau đến khó chịu, Thẩm Hi Xuyên tức giận nghĩ, và cũng biết tên cảnh sát này đang nể mặt Diệp Kiều!
Anh ta tức giận nghiến răng!
Mấy người Trần Đại Mậu dồn ánh mắt cảnh cáo về phía Thẩm Hi Xuyên, anh ta nào còn dám nói gì với cảnh sát, tức giận đến mức quay đầu bước đi, hai người tùy tụng của họ cũng bị đánh đến mức khom người, chật vật rời đi.
Diệp Kiều đưa Hoa Nhụy đến nơi ở của cô ấy, cũng là nhà của cô ấy. Một năm trước, cô ấy đã đưa tiền để Diệp Kiều mua giúp cô ấy một căn nhà.
“Cục cưng, lúc nào mới bắt nam chủ nhân về lại?”. Diệp Kiều ngồi hóng gió bên cửa sổ, bưng trong tay ly rượu vang, nhìn Hoa Nhụy với mái tóc ngắn gọn gàng, khí chất cả người đã hoàn toàn thay da đổi thịt, hỏi.