Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77:

Chương 77:

Chiếc áo thun căn bản không thể che đậy được cơ thể cường tráng bên trong, vải trước ngực căng ra, nhìn thấy cả những cơ bắp cứng rắn. Giờ phút này mặt cô dán vào ngực anh, im lặng nghe tiếng tim đập, làm tim cô cũng kích động đạp nhanh, sau đó, máu trong người đều sôi sục…

Ôi… yêu anh nhất!

Đây chính là động lực khiến cô trùng sinh, lầm cô cảm thấy sinh mạng tốt đẹp và trân quý, chính là Lục Bắc Kiêu.

Nha đầu này, mềm mại như không xương ôm lấy anh, nói những lời như thế, nếu không phản ứng không phải là đàn ông.

“Các anh em, chúng tôi đi trước nhé!” Lục Bắc Kiêu ôm lấy Diệp Kiều, nhìn bọn họ trầm giọng nói, cầm ly bia uống cạn xem như cáo tội trước.

“Tiểu Lục, 8 giờ rồi, 10 giờ phải quay về quân doanh đó!” Đại Ngốc nhìn bọn họ đi nói với theo.

Quân lệnh như sơn!

Diệp Thành mặc áo thun trắng, tay ôm chai rượu, cười hắc hắc ,” Một tiếng đồng hồ, đối với con cừu non như cậu ta đủ rồi, ha ha ha…”

Kiêu gia nghe thấy điên lên muốn quay lại đánh người.

“Anh Kiêu, đi nhanh đi, mặc kệ bọn họ, anh là người của em!” Diệp Kiều say khướt nói, lớn giọng thúc giục, lộ vẻ gấp gáp, đôi tay ngọc ngà ôm lấy cái eo rắn chắc của Lục Bắc Kiêu.

Lời này có tác dụng nhất với Kiêu gia.

Cô gái của anh phải như thế chứ!

“A Kiêu, ở đây có tãi.” Giang Hải không biết lúc nào đã ngăn một chiếc tãi lai cho bạn họ, đứng ở bên đường vẫy tay với bọn họ.

Lục Bắc Kiêu ôm lấy Diệp Kiều đi về đường cái, Giang Hải giúp bọn họ mở cửa xe, “ Đi nhanh đi, đừng ở đây hành hạ lão tử!” Giang Hải vừa nói vừa đóng cửa xe lại.

“A Kiêu thật là có phúc mà!”

“Đội trường, mang mấy anh em phóng khoáng này đi đi, mẹ nó, sớm bị hành hạ muốn chết!” Diệp Thành châm một điếu thuốc đứng lên nói.

“Đi! Không đi hát nữa, dẫn các anh em đi quẩy!” Diệp Thành lên tiếng, cũng châm một điếu thuốc, người không biết còn tưởng bọn họ là lũ côn đồ nữa.

Mấy người thanh toán xong thì kề vai bá cổ đi về khu vực nào nhiệt trong thành phố.

….………

Chưa ra khỏi thang máy, tay cô gái luồn vào trong vạt áo phông của anh, vuốt ve tấm lưng vạm vỡ của anh, vùi mặt vào vòng tay anh, thèm thuồng ngửi mùi hương của anh.

Nha đầu này, gan cũng đủ lớn, trong thang máy còn có người nữa đó!

Hàm răng cũng bi anh cắn sắp vỡ rồi.

Bên vách của thang máy phản chiếu bóng dáng hai người dính lấy nhau, người đàn ông mạnh mẽ với đường viền hàm chặt chẽ, dường như chịu đựng, thân thể cường tráng mạnh mẽ ôm lấy cô gái yêu kiều mềm mại, một cứng một mềm, trời sinh một cặp.

“Anh Kiêu… anh là của em, toàn thân trên dưới, trong ngoài đều là của em… hắc hắc…”

Lại hành hạ anh rồi, cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, Lục Bắc Kiêu lập tức ôm cô chạy về phái trước.

“Của em của em, tất cả đều là của em!” trước cửa, anh cuối cùng cũng lấy được thẻ phòng từ trong túi ra.

“Của em của em, tất cả đều của em, một lát nữa đừng có khóc thét lên đấy.” Anh nghiến răng, một tay ôm cô môt tay mở cửa sau đó dùng chân đá cửa đóng lại.

Đèn sáng, cuối đầu nhìn người đẹp làn da trắng đang đỏ ửng lên, áo sơ mi không biết lúc nào đã mở ra hai cúc áo, cổ áo mở ra, một bên vai trắng thơm mềm mại, hốc xương quai xanh, lộ ra khiêu gợi và quyến rủ…

Anh nâng càm cô lên, một đôi mắt nóng bỏng nhìn cô,” Trêu chọc người khác thì đừng có hối hận!” Giọng nói trầm khàn đầy khao khát và nhẫn nhịn.

“Em hối hận cái gì chứ?” Trong mắt cô có chút ngưng trọng, giọng điệu cũng nghiêm túc, một đôi tay ngọc nắm lấy vạt áo chữ T kéo lên.

Bình Luận (0)
Comment