Em có gì mà hối hận chứ?
Anh có rằng chúng ta chỉ mới quên biết không lấu sao?
Nhưng anh không biết, chúng ta đã dây dưa với nhau một kiếp rồi…
Em nhảy vào dòng Vong Xuyên, nhịn lửa thiêu nước lạnh chỉ để kiếp này gặp được anh.
Cho nên em có gì mà hối hận chứ?
Làm sao ác lang hung hãn lạo để con mèo nhỏ trêu đùa chứ, chỉ giờ tay lên một cái đã kéo chiếc áo xuống.
Lộ ra cơ bắp mà cô luôn thèm khát.
Có một con thú nhỏ như mắc kẹt trong người cô, tiểu thú xuất môn, nó có thể làm bất cứ gì nó thích.
Cô nuốt nước bọt, nóng lòng muốn cắn một cái lên đó…
Tình ý không ngừng trên đầu ngón tay cô, nó lướt tới đâu, thì ở đó trên cơ thế anh như bùng phát dục vọng, không cách nào tránh khỏi, như được giải phóng…
Bàn tay to kéo tay cô ra khỏi ngực mình, một tay kéo dây cột tóc cô ra, một mái tóc bồng bềnh xõa ra buông sau đầu, bàn tay liền nâng mặt cô lên, khuôn mawyj tuấn tú ép xuống, một nụ hôn mảnh liệt quét qua cô.
…...
“Học ở đâu cái trò này?” Tuyến nước bọt còn vương vấn sau nụ hôn, đôi mắt anh nhìn cô nghiến răng hỏi.
Cô như một yêu tinh nóng bỏng!
Diệp Kiều không nói, đôi mắt mị tình mang ý cười, đôi môi mỏng manh long lanh nước bọt.
“Ngoan, nói với anh, trước đầy, đã trải qua với ai?” Tuy ngữ khí yêu thương, nhưng cũng mang theo nguy hiểm chết người.
Nếu còn có người khác, vậy người đó phải chết!
“EM chỉ… có anh thôi.” Cô cười, tay của anh tiếp tục hướng xuống.
“’….” những hạt mồ hôi lớn đổ từ thái dương của anh rơi xuống, yết hầu nổi lên trượt lên xuống.
“Diệp Kiều, trả lời anh, có phải em đã sớm làm trò này với tên tiểu tử nào rồi không?” Anh đen mặt hung ác hỏi, thể hiện tính chiếm hữu mảnh liệt, y như kiếp trước.
Ồ, cô trêu chọc anh như vậy làm anh hiểu lầm cô rồi.
Diệp Kiều cười, nụ cười xinh đẹp, bắt lấy cổ tay anh, “ Anh Kiêu, anh không tin em sao? Jhoong tin em thì thử kiểm tra xem…”
Kiếp này, cô thành lão tài xế rồi.
Đắc ý không thôi.
…...
Cô không nói dối anh, còn là một đóa hoa mới chớm nỡ, yêu kiều không giả dối.
Phòng tắm chật chội, hormone tràn ra mọi ngóc ngách
Giọng nói cô ngắt quảng, máy tóc bông bềnh, theo đó là tiếng “ ti ti”, tất cả dừng lại im bặt, cô gái ngã vào vòng tay anh.
“Tổ A Huyết Lang, tất cả tập họp ở của nàm doanh trại! Nhận được trả lời!” Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị vang lên.”
“Mẹ nói, Lão Thái!”Lục Bắc Kiêu nâng cổ tay lên, hung ác trả lời.
Thật sự muốn tháo cái đồng hộ xuống quăng xuống bồn cầu mà.
Rỏ ràng còn 15 phút nữa có thể chơi tiếp, nhưng giờ anh phải lập tức lên đường rồi.
Diệp Kiều, người như từ trên mây rời xuống, mở đôi mắt thỏa mãn mọng nước nhìn anh hỏi,” ANh Kiêu… anh phải đi sao?”
Trái tim anh tức như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực.
Anh đen mặt không nói lời nào.
“Anh nói xem, nếu đêm tân hôn của chúng ta, có phải cũng như thế này không?” Đang vui vẻ lại bị cấp trên gọi về.
“Nếu như thế thì anh bắn chết lão Thái rồi mới kết hôn!” Anh thật sự tức giận, nha đầu bị anh hâm nóng lên rồi, có thế ăn rồi, kết quả…
Trong lòng Kiêu gia như có một vạn con ngựa giẩm qua.
Cô nhóc cười, dường như hết say rồi, ôm lấy anh, thân thương nói, “ Anh Kiêu… vừa mới được vui vẻ.” sau đó cắn cắn vành tai anh,” Thì vất vả cho anh rồi!”
Lời động viên của cô, dạy dỗ anh rất hữu ích, nhếch môi, quay lưng lại, vặn vòi nước, rửa sạch vị ngọt và ướt trên tay anh.
“Lần sau, khi nào có thể gặp lại? Em phải đem anh của em về quê sau đố quay lại thành phố J.” Cô ôm lấy anh từ phái sau nói.