Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 776 - Chương 776:

Chương 776:

Trên người anh có mùi thuốc lá và mùi đàn ông trưởng thành, toàn bộ tình cảm của Hoa Nhụy đối với anh đều dồn hết vào trong cái ôm này.

Tim Diệp Thành thắt lại, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, anh cắn chặt răng, kiềm chế cái ham muốn trở tay ôm lấy cô.

“Ai muốn kết hôn với em? Hoa Nhụy, hai năm trước, em đã quét sạch suy nghĩ muốn kết hôn với em trong đầu tôi!”. Hai tay nắm chặt, anh kiêu ngạo nói những lời tàn nhẫn: “Năm đó em nhất quyết muốn ra nước ngoài, tôi đã nhượng bộ rồi, nhưng em hết lần này đến lần khác…xem tôi là gì? Xoay quanh em à?!”

Tư thế ôm của Hoa Nhụy bởi vì câu nói tàn nhẫn của anh mà trở nên cứng đờ.

Cô tưởng rằng, trực tiếp hẹn anh đến cục dân chính, anh sẽ cảm động không nói hai lời là kết hôn với cô luôn, nào ngờ…

Ngay cả ôm cũng không ôm cô một cái!

“Anh vẫn chưa tha thứ cho em sao? Em không ở thêm hai năm, làm sao mà trở về nuôi anh được?”. Hoa Nhụy cười nói, nước mắt lại dâng lên, sao anh lại không hiểu cô muốn mình phải thay đổi đến mức tự tin, để có thể xứng đáng với anh chứ?

Diệp Thành đặt tay lên bả vai Hoa Nhụy, đẩy cô ra.

Trước mắt anh, Hoa Nhụy đỏ bừng mắt, mắt ầng ậng nước, cô nghiêng đầu, không ngừng chớp mắt.

“Diệp Thành! Rốt cuộc anh có muốn kết hôn với em không?”. Xoay đầu lại, cô mạnh mẽ hỏi, giọng nói còn nức nở không cách nào kiềm chế được.

Rõ ràng không muốn khóc, nhưng nghe anh tàn nhẫn nói, nhìn dáng vẻ anh lạnh lùng vô tình, trong lòng cô chỉ có ấm ức…

“Em khóc cũng vô ích! Cũng đừng nói mấy lời ngon ngọt với tôi! Hai năm trước tôi đã cho em cơ hội rồi!”. Diệp Thành siết chặt hai tay, kiêu ngạo nói, con nhóc thúi, anh luôn luôn nhân nhượng cô, kết quả là đổi lấy bốn năm chờ đợi và nhung nhớ! Mấy năm nay anh lại còn không được phép rời khỏi đất nước, chỉ có thể liên hệ với cô thông qua Diệp Kiều.

Hoa Nhụy lau nước mắt, cong môi mỉm cười, còn đưa tay trái lên, trên ngón giữa vẫn còn đeo chiếc nhẫn anh tặng cô vào cái ngày bọn họ chia xa!

Chẳng qua, trên tay anh không còn đeo nữa.

“Em khóc, không phải là cầu xin sự thương xót của anh! Em, em đem giấy tờ đến hết cả rồi, ngài Kiều cũng đã đưa sổ hộ khẩu của anh cho em, còn có chính ủy của các anh vừa mở thẩm tra chính trị, chúng ta đăng ký trước đi có được không? Em biết, anh không thể nào thật sự không tha thứ cho em, nếu anh thật sự đang tức giận, em cho anh mắng, có được không? Sau khi đăng ký, em cam đoan sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ hơn!”

“Hoa Nhụy! Em đừng tỏ ra như vậy trước mặt tôi nữa! Tôi đã tuyệt vọng với em từ lâu rồi!”. Diệp Thành kiêu ngạo ngắt lời Hoa Nhụy, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ.

Dáng vẻ tàn nhẫn, khiến Hoa Nhụy lạnh cả người.

Trước kia thời gian qua lại của bọn họ không nhiều, thời gian ở bên nhau thực thụ cũng không có mấy, thậm chí cái lần đó vì để xin anh bằng lòng cho cô ra nước ngoài, cô đã dâng hiến cơ thể cho anh, sau đó anh hỏi cô có còn muốn đi không, cô nhất quyết phải đi, kết quả hai tháng liền anh không liên lạc với cô, hại cô tưởng rằng bọn họ thật sự kết thúc rồi, nhưng mà sau đó, anh lại xuất hiện ở sân bay…

Hoa Nhụy nhìn anh, đau lòng muốn nói lại thôi, mạnh mẽ tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, bước tới trước: “Cái này trả lại cho anh…”

Đừng tưởng rằng anh sẽ mềm lòng!

Diệp Thành vẫn còn giận dỗi trong lòng, đưa tay nhận lấy: “Cái thứ khốn kiếp này, hai năm trước tôi đã ném đi rồi!”

Thật ra là anh vừa tháo xuống cất trong túi.

“Em nghĩ rằng, anh vẫn luôn hiểu em, bất kể em để anh đợi bao nhiêu năm, anh cũng sẽ chờ…! Bỏ đi!”. Nói xong, cô lập tức xoay người lại, nhặt cây dù trên đất bung ra, nhanh chóng bước vào màn mưa.

Diệp Thành nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhìn hình bóng của cô, nhẫn nhịn ham muốn bước tới kéo cô vào đại sảnh cục dân chính!

“Hoa Nhụy! Đây là do em tự chuốc lấy!”. Anh kiêu ngạo rống lên một câu.

Bình Luận (0)
Comment