Hoa Nhụy không quay đầu lại, một chiếc xe sedan Audi dừng lại trước mặt cô, cô chui vào xe, gập dù lại.
“Về công ty!”. Hoa Nhụy lên xe, nghiễm nhiên như biến thành người khác, tiết chế lại tất cả các cảm xúc, lấy tài liệu từ trong túi ra, tập trung đọc.
Còn lại một mình Diệp Thành thì phát điên ngay tại chỗ!
Rõ ràng vẫn yêu, vẫn còn để ý, lại không muốn vứt hết mặt mũi mà nói lời tha thứ cho cô!
Cô nhóc không tim không phổi này vốn dĩ đã hành hạ đến mức anh sắp điên, cô tưởng là anh cần cô trở nên ưu tú hơn sao?!
Trong đầu Diệp Thành chất đầy dáng vẻ muốn cười mà lại không ngừng rơi nước mắt của cô vừa rồi khi đứng trước mặt anh, lúc này anh mới nhận ra, cô đã gầy hơn trước đây, trong bốn năm qua, cuộc sống của cô cũng rất cực khổ!?
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy cậu Diệp Thành của chúng trở về trong bộ dạng ướt như chuột lột thì biết là không vui rồi!
“Cậu, vì sao cậu còn chưa kết hôn với dì Hoa Nhụy?”. Lục Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, hỏi cậu cả đang lau tóc của mình.
“Tương lai chúng ta đừng có chơi với em trai nhỏ tuổi hơn mình nhiều, sẽ cản trở!”. Lục Tiểu Cổn vừa chơi với khẩu súng bắn tỉa quý báu của mình vừa nói.
Lời nói của Lục Tiểu Cổn quả thật lại đâm vào tim Diệp Thành!
!!!
Rõ ràng anh lớn hơn Lục Bắc Kiêu một tuổi, kết quả, Tiểu Cổn và Tiểu Vũ đã ba tuổi rồi, mà anh vẫn chưa có con! Thằng cháu Lục Bắc Kiêu kia, còn thường xuyên lấy chuyện này để móc mỉa anh nữa chứ!
Có thể khiến anh càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận với Hoa Nhụy!
“Không sinh nữa!”. Diệp Thành cắn răng nói, bây giờ sinh, có lẽ nhỏ hơn Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ bốn tuổi, còn có gì hay nữa?!
“Thằng tồi!”. Lục Tiểu Vũ vô cùng ghét bỏ mà mắng một câu, hai tay chống nạnh, tỏ vẻ hận thù sôi sục.
“Ha! Con nhóc này, dám mắng cậu à! Ai dạy con?! Chắc chắn là mẹ con rồi! Sao cậu lại là thằng tồi?! Là dì Hoa Hụy của con vứt bỏ cậu trước, biết chưa? Không được nghe mẹ nói vớ vẩn, mẹ chuyên bôi xấu cậu đấy!”. Bị cháu gái ba tuổi mắng là thằng tồi, Diệp Thành suy sụp trong lòng!
Lục Tiểu Vũ ghét bỏ liếc anh một cái rồi đi ra ngoài.
Anh tồi sao?
Anh cũng không thật sự không muốn Hoa Nhụy!
Hai ngày, toàn bộ cả công ty Thiêm Dực đã dọn tới văn phòng mới, khung cảnh nơi đây yên bình, trong công ty có phòng ăn, quán café, quán trà, phòng đánh bài, ngay cả phòng tập thể thao cũng có! Đi làm ở đây như đi du lịch vậy!
Rất nhanh, môi trường nội bộ của Thiêm Dực đã được phơi bày trên mạng, ngay lập tức nó trở thành nơi làm việc được thèm muốn nhất trong lòng người Trung Quốc.
Thẩm Hi Xuyên nhìn màn hình máy tính, nắm chặt tay, khóe miệng cũng nở nụ cười nham hiểm.
Giám đốc Thẩm, có một cô gái họ Lý muốn gặp anh!”. Nữ thư ký xinh đẹp bước tới, báo cáo với Thẩm Hi Xuyên.
Lý…
Thẩm Hi Xuyên nở nụ cười khinh miệt: “Cho cô ta vào!”
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ mặc chiếc váy mỏng tang theo thư ký đi vào, ánh mắt cô ta nhìn lên mặt Thẩm Hi Xuyên: “Thật sự là anh!”
Lý Vận chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Hi Xuyên sẽ ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn rầm rộ như thế!
Cô ta giống như Lưu Lão Lão* vào quan viên rộng lớn, quan sát xung quanh: “Con mẹ nó, đều là da thật, không phải là công ty ví da chứ? Tôi còn tưởng anh chỉ mở một công ty lừa đảo với cái vỏ bọc bên ngoài thôi chứ!”.
(*) Lưu Lão Lão: một nhân vật trong truyện Hồng Lâu Mộng.
Thẩm Hi Xuyên cũng nhìn Lý Vận, khóe miệng vẫn nở nụ cười khinh miệt.
Ngay cả Lý Vận cũng không tin Thẩm Hi Xuyên anh ta trở mình!
Lý Vận đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Hi Xuyên: “Mùi nước hoa nồng nặc như vậy! Con mẹ nó anh lấy nước hoa làm sữa tắm sao?!”