Lục Tiểu Vũ mặc đồ rằn ri tí hon, mang giày lính, nhìn mẹ thân mật bế một cậu bé mà bé không biết, bé chân động đến mức quên đánh.
“Lục Chiến Vũ! Em lại không tập trung rồi!”. Huấn luyện viên Lục Tiểu Cổn nghiêm khắc răn dạy!
Lục Tiểu Vũ làm như không nghe thấy, Lục Tiểu Cổn nhìn theo tầm mắt của cô bé…
Diệp Kiều ôm một bé trai, cô và cậu bé mặc đồ đôi xinh đẹp, yếm kẻ sọc kết hợp với áo sơ mi trắng, trên cổ áo sơ mi của cậu bé còn thắt một cái nơ bướm màu đen, cậu như cậu chủ nhỏ trong phim niên đại, da vừa trắng vừa mềm, đôi mắt đen thui tròn vo sáng rỡ, mái tóc đen mềm mại.
Cô lấy từ trong xe ra một cái vali xinh xắn, trên vali dán hình Người Nhện đen đỏ.
Cậu bé này là ai?! Vì sao lại mặc quần áo giống với Diệp Kiều?!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đồng thời nghi vấn trong lòng.
“Mẹ, bọn họ là ai vậy?”. Cậu bé trong ngực Diệp Kiều nhìn bọn nhỏ mặc đồ rằn ri, đầu đổ đầy mồ hôi, hỏi.
Mẹ?!
Cậu bé này thế mà lại gọi Diệp Kiều là “mẹ”?
Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ có ham muốn chiếm hữu cực kỳ lớn nhất thời không giữ nổi bình tĩnh, cô bé lập tức chạy tới trước mặt Diệp Kiều, ngước cái đầu nhỏ lên.
“Diệp Kiều! Cậu ta là ai vậy? Sao Diệp Kiều lại ôm cậu ta?”. Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ bá đạo hỏi, cô bé tức giận, ghen tị!
Không thể!
Lục Tiểu Cổn cũng chạy tới, thằng nhóc bình thường luôn tỏ vẻ vô cảm, bình chân như vại, bây giờ cũng trông không vui, mặt mày cau có.
Nhìn cậu bé ôm chặt cổ Diệp Kiều, độc chiếm mẹ của chúng!
Hai anh em càng không thể nào bình tĩnh được!
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, đây là anh của các con, Mộc Mộc!”
Anh?!
Lục Tiểu Vũ nhìn về phía Lục Tiểu Cổn, không phải cô bé chỉ có một người anh là Lục Tiểu Cổn thôi sao?!
Lục Tiểu Cổn cũng nhìn Lục Tiểu Vũ, rồi ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Diệp Kiều, lớn tiếng hỏi.
“Diệp Kiều, rốt cuộc cậu ta là ai? Sao Diệp Kiều lại ôm cậu ta? Sao cậu ta lại gọi Diệp Kiều là mẹ?”
“Mẹ chính là mẹ của tôi!”. Cậu bé cũng rất hiên ngang trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong lòng Diệp Kiều mà làm nũng, giống như con chó con, rất thân mật với Diệp Kiều, thật sự giống như mẹ con vậy!
“Đúng vậy, Mộc Mộc là con trai của mẹ! Anh ấy còn sinh ra trước các con đấy, luôn sống ở nước ngoài, bây giờ mới về!”. Diệp Kiều cười tỉm tỉm, ôn hòa nói với bọn họ.
Cậu ta còn lớn hơn bọn họ sao?
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều ngây người.
Diệp Kiều buông cục cưng trong ngực xuống, khom người giới thiệu với cậu: “Mộc Mộc, đây là Lục Tiểu Cổn, em trai con, đây là Lục Tiểu Vũ, em gái con. Còn kia là Tiểu Bạch Thái, cũng là em trai nhỏ! Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, Mộc Mộc lớn hơn các con, sau này phải gọi là anh trai, biết chưa?”
Nhìn vẻ mặt hoang mang của hai đứa nhỏ xấu xa, Diệp Kiều đắc ý trong lòng, hai đứa nhỏ đầu gấu này, bình thường không phải luôn tỏ vẻ ghét bỏ cô sao, bây giờ con biết ghen tị với người ta cơ à?
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ nhìn nhau.
Không phải, đây không phải là sự thật!
Mẹ chỉ có hai cục cưng là bọn họ! Làm lại đột nhiên lòi ra một đứa con trai, còn lại anh trai của bọn họ?
Mộc Mộc như quý ông nhỏ, lễ phép đưa tay về phía Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn kiêu ngạo ngoảnh đầu đi.
Cậu lại đưa tay về phía Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ hất bàn tay nhỏ bé của cậu ra, sau đó khóc “òa” lên một tiếng, bước tới ôm lấy bắp đùi mẹ: “Huhu…con không muốn! Cậu ta không phải con trai mẹ! Mẹ chỉ có hai đứa con là con và Lục Tiểu Cổn thôi! Con không muốn! Huhuhu…”