Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 780 - Chương 780:

Chương 780:

Tiểu bá vương Lục Tiểu Vũ luôn luôn mạnh mẽ bá đạo thế mà cũng bị sợ hãi đến mức bật khóc!

Lục Tiểu Cổn nhìn cậu bé này còn cao hôn cậu, đứng cùng Diệp Kiều giống như mẹ con thực thụ, trong lòng chua chát, Diệp Kiều thúi sao lại có thể có thêm con trai nữa!

Cậu mới là con trai duy nhất của cô!

“Mẹ…”. Mộc Mộc bước tới, cũng có ý đồ muốn ôm bắp đùi Diệp Kiều, Lục Tiểu Vũ lại đưa một tay ra, không ngừng vùng vẫy đánh đấm giữa không trung: “Không được chạm vào mẹ tôi! Mẹ chỉ có thể là mẹ của tôi và Lục Tiểu Cổn! Huhuhu…”

Lục Tiểu Cổn luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo cũng bước tới ôm chân Diệp Kiều, không cho Mộc Mộc cướp lấy!

Nhìn hai cục cưng nhà mình ôm mình độc chiếm mình như vậy, Diệp Kiều quả thật bị cảm động đến mức mắt rưng rưng!

Cô vừa cảm động vừa cảm thấy buồn cười.

“Hai đứa con, không phải rất ghét mẹ sao? Không gọi mẹ thì sau này mẹ chỉ yêu Mộc Mộc thôi, nó yêu mẹ hơn hai đứa! Mẹ thường xuyên ra nước ngoài, chính là để thăm Mộc Mộc đó!”. Diệp Kiều khom người, nhìn hai cục cưng ôm chặt chân mình, cố ý nói đùa.

Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ khóc càng đáng thương hơn!

“Mẹ, mẹ! Con không ghét mẹ, con yêu mẹ nhất! Mẹ đừng cần cậu ta! Mẹ chỉ có thể là mẹ của con và Lục Tiểu Cổn thôi! Huhuhu…”. Lục Tiểu Vũ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa khóc vừa nói.

“Lục Tiểu Cổn, con thì sao?”. Thằng nhóc xấu xa bình thường lạnh lùng kiêu ngạo này, bây giờ đang ôm chân mình rất chặt, như thể sợ mất cô vậy.

Nhưng cậu rốt cuộc cũng không khóc bù lu bù loa như Lục Tiểu Vũ!

“Diệp Kiều ngu ngốc, tuy con chê Diệp Kiều đần, nhưng mà…”. Lục Tiểu Cổn còn chưa nói hết lời thì một chiếc Audi màu đen đã lái về phía này, cắt ngang lời nói của Lục Tiểu Cổn.

“Là cậu!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, Lục Tiểu Cổn đã nhanh trí chạy tới.

“Cậu Diệp Thành!”. Diệp Thành vừa mới xuống xe, Lục Tiểu Cổn đã lớn tiếng gọi.

Ngày hôm nay anh mặc một bộ đồ lính đặc chủng rất đẹp trai rất ngầu, đầu đội mũ bê rê màu đen, là do em gái yêu cầu, như bị thần kinh vậy, trời thì nóng bức mà cứ nhất quyết bảo anh mặc quân trang về.

“Cháu trai cưng của cậu bây giờ nhiệt tình như thế à?!”. Diệp Thành ôm lấy Lục Tiểu Cổn, cưng chiều nói.

Anh phát hiện ra, viền mắt Lục Tiểu Cổn hơi hồng: “Cổn cưng, ai bắt nạt con? Ai dám ức hiếp ông nhỏ Cổn của cậu! Là mẹ con có đúng không?”. Diệp Thành cũng vừa nhìn thấy cháu gái đang ôm chân Diệp Kiều khóc bù lu bù loa, chẳng qua, bên cạnh cô bé còn có một cậu bé xinh đẹp như bước từ trong tivi ra ngoài nữa!

“Cậu Diệp Thành, mẹ còn có con trai! Con thế mà lại không phải con trai duy nhất của mẹ!”. Lục Tiểu Cổn nói như sắp khóc.

“Gì?”. Diệp Thành hoang mang.

Anh nhìn cậu bé, cậu bé cũng nhìn anh.

Diệp Thành thúi này! Không thể tới muộn thêm một hai phút nữa sao, hại cô lại bỏ lỡ cơ hội được nghe Lục Tiểu Cổn gọi cô là “mẹ” rồi!

Diệp Kiều ghét bỏ trong lòng muốn chết!

“Em gái, chuyện gì đây? Thằng nhóc xấu xa này ở đâu ra?”. Diệp Thành đi tới, buông Lục Tiểu Cổn xuống.

Lão tham mưu trưởng Diệp nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, ông đã đứng bên cạnh một lúc lâu, cứ nhìn chằm chằm cậu bé xa lạ kia.

Diệp Thành buông Lục Tiểu Cổn xuống, nhìn cậu bé đang ngửa đầu nhìn mình.

“Cha!”. Cậu bé nhìn Diệp Thành, rõ ràng gọi một tiếng.

!!!

Đột nhiên lòi ra một cậu bé, gọi anh là “cha”!

Tình huống gì đây? Cậu bé này trông lớn hơn hai anh em Lục Tiểu Cổn…ít nhất là cao hơn.

Lúc này, cậu bé đã móc từ cổ áo mình ra một mặt dây chuyền, một cái khóa an toàn được khắc từ hạt đào!

!!!

Diệp Thành khiếp sợ lần nữa!

Bình Luận (0)
Comment