Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 781 - Chương 781:

Chương 781:

Đây là bùa hộ mệnh Hoa Nhụy từng đưa cho anh, hai năm trước lúc anh nói lời “chia tay” với cô, anh đã để Diệp Kiều đưa lại cho cô!

Cậu bé này có quan hệ thế nào với Hoa Nhụy?

Diệp Thành vẫn có vẻ hoang mang.

“Cha! Cha ngầu y như trong hình!”. Mộc Mộc ngửa đầu lên, lớn tiếng nói.

Cách đó không xa, lão tham mưu trưởng Diệp mắt phiếm hồng, đây chính là niềm vui bất ngờ mà cháu gái nói lúc ăn cơm ngày đó à!

Cậu bé gọi anh là “cha”, còn mang theo bùa hộ mệnh của Hoa Nhụy!

!!!

Cho nên, cậu bé là con anh?! Con trai của anh và Hoa Nhụy?!

Con mẹ nó làm sao có thể?! Lúc Hoa Nhụy ra nước ngoài, rõ ràng không có mang thai, bốn năm qua, anh cũng chưa từng gặp cô!

Diệp Thành lùi lại hai bước, cúi thấp đầu, nhìn cậu bé với vẻ mặt phức tạp!

Mộc Mộc nhìn vè Diệp Kiều phía sau với vẻ mặt khó hiểu, vì sao cha không ôm cậu?

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cũng bối rối, sao cậu ta lại gọi cậu là cha? Rối quá!

“Diệp Kiều! Chuyện này là thế nào?”. Sau khi tỉnh hồn, Diệp Thành lớn tiếng hỏi.

Diệp Kiều không trả lời, khom lưng, ôm lấy Lục Tiểu Vũ, tay kia muốn ôm Mộc Mộc nhưng lại bị Lục Tiểu Cổn giành trước, trước khi hiểu rõ mọi chuyện vẫn phải độc chiếm mẹ đã, không thể để mẹ bị đứa con nít khác cướp đi được!

“Vào trong nhà đã rồi nói!”. Lão tham mưu trưởng Diệp đi tới, nhìn cậu bé xinh đẹp đáng yêu, nở nụ cười ôn hòa: “Diệp Thành, con không mau ôm con trai con vào nhà!”

Thật sự là con của anh?!

Diệp Thành chần chừ bước tới, cậu bé đã giang hai cánh tay về phía anh, Diệp Thành cứng đờ bế cậu lên.

Lão tham mưu trưởng Diệp cũng lùa Tiểu Bạch Thái vào sân.

“Mộc Mộc là con anh, năm đó lúc ra nước ngoài, Hoa Nhụy đã mang thai. Mang thai đã hơn hai tháng, chẳng qua cô ấy không biết, đến nơi rồi mới biết!”. Hai anh em Diệp Kiều và Diệp Thành ở trong phòng không có ai, nói chuyện.

!!!

Diệp Thành chấn động lần nữa!

Năm đó lúc đi, Hoa Nhụy đã mang thai rồi?

Anh chỉ một lần mà đã trúng?! Năm đó nghe nói cô muốn ra nước ngoài, anh không đồng ý, tức giận với cô, “bơ” cô hơn hai tháng, cô chủ động chạy tới doanh trại tìm anh, còn trao cơ thể cho anh, trước đây anh vui vẻ nghĩ thầm, thân thể cô cũng trao cho anh rồi, chắc là sẽ không còn muốn ra nước ngoài đâu nhỉ!

Ai ngờ, cô nhóc này sau khi ăn anh sạch sẽ thì vẫn còn có ý định ra nước ngoài, anh càng giận, lại tiếp tục lạnh nhạt cô hai ba tháng, ngày cô ra nước ngoài, anh rốt cuộc không nhịn được nữa mới ra sân bay tiễn cô.

“Sau khi ra nước ngoài cô ấy mới biết, sao cô ấy không nói với anh?! Em biết từ lúc nào?”. Diệp Thành kích động nói, gần như là gào thét.

Anh lại có con trai, lại còn lớn hơn anh em Lục Tiểu Cổn mấy tháng! Bốn năm, anh thế mà lại không hay biết gì! Nội tâm càng thêm kích động, khí huyết toàn thân dâng trào, sôi sục!

“Cô ấy cũng giấu em, cho đến khi cô ấy sắp sinh, thật sự không gánh nổi nữa mới nói cho em biết! Lúc ấy em cũng lớn bụng rồi, cô ấy cầu xin em đừng nói cho anh biết, nếu anh biết, chắc chắn sẽ lập tức xách cô ấy về nước ngay! Lúc lớn bụng, cô ấy đã bị bạn học đố kị hại cô ấy thôi học, cô ấy vào làm ở một công ty thương mại điện tử, cũng là ông chủ hiện tại! Ông chủ là một người Hoa, đánh giá cô ấy cực kỳ cao!”

Lúc đó, cô cũng khiếp sợ, con nhóc Hoa Nhụy này, mang thai mà lại không nói cho bất cứ người nào trong bọn họ biết, mỗi lần gửi email cũng không nói một chữ nào!

Khi đó cô lớn bụng, còn bị Lục Bắc Kiêu thu visa mất, căn bản không thể nào ra nước ngoài thăm cô ấy, chỉ có thể nhờ người ở Mỹ giúp Hoa Nhụy lo liệu tất cả, để cô ấy sinh con một cách suôn sẻ, còn có người chăm sóc cô ấy.

Khi Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ được trăm ngày, cô lập tức bay sang Mỹ, trên danh nghĩa là làm ăn, trên thực tế là muốn gặp Hoa Nhụy và cháu lớn của cô!

Trái tim Diệp Thành không ngừng run rẩy, nghĩ đến cảnh Hoa Nhụy một mình lặng lẽ sinh con ở nước ngoài, còn giấu anh nhiều năm như vậy, là anh vừa đau lòng vừa uất ức!

“Không phải cô ấy nên về nước sao?! Cô ấy gánh vác một mình, thế người đàn ông anh đây để làm gì?! Con nhóc xấu xa này!”. Diệp Thành vò đầu, vừa tức giận vừa đau lòng nói.

Bình Luận (0)
Comment