“Em cũng có khuyên cô ấy về nước rồi, cô ấy không chịu. Cô ấy xuất thân là một cô gái tầm thường nghèo khổ, cái gì cũng không có, vốn dĩ có cơ hội học chuyên sâu, nhưng vì mang thai mà bị vụt mất! Ban đầu cô ấy thề thốt phải tạo ra sự khác biệt, kết quả chẳng làm nên trò trống gì, nếu kiên trì vác cái bụng bự về, những kẻ xem thường cô ấy, những người thân trong gia đình chúng ta, sẽ tin tưởng cô ấy sao? Nói không chừng còn cảm thấy cô ấy lấy con để ép hôn, gả cho anh đấy!”
“Diệp Thành, anh nên hiểu lòng cô ấy. Tuy cô ấy rất dũng cam tỏ tình với anh, muốn ở bên anh, nhưng mà, trong lòng cô ấy thật ra vẫn rất tự ti, cảm giác mình không xứng với anh! Chuyện của Thư Dư đã gây nên tổn thương lớn cho lòng tự trọng của cô ấy, nhất là các bà các cô, cho dù anh kiên quyết muốn kết hôn với cô ấy, cũng không ai dám ngăn cản anh, nhưng trong lòng bọn họ sẽ chấp nhận Hoa Nhụy sao?”
“Cô ấy không muốn vác bụng bự trở về, khiến cho người ngoài càng khinh thường cô ấy, cô ấy phải làm được gì đó để khiến bọn họ tâm phục khẩu phục!”
Lúc nói ra những lời này, Diệp Kiều hết sức kích động, thậm chí có vẻ nghẹn ngào.
“Lúc cô ấy mang thai bảy tháng, đi gặp khách hàng, thang máy ở tầng khách ở bị hỏng, cô ấy cũng vác cái bụng bự leo thang bộ từ tầng một đến tầng 21, khách hàng thấy cô ấy như ậy thì cảm động đến mức lập tức ký đơn đặt hàng với cô ấy! Đơn đặt hàng đó cũng đã cứu vớt công ty của cô ấy!”
Diệp Thành móc bao thuốc lá ra, rút một điếu ngậm lên miệng, tay cầm bật lửa run rẩy, châm thuốc.
“Hai năm trước, cô ấy muốn làm tròn lời hứa, dắt Mộc Mộc về. Nhưng công ty giữ cô ấy lại, bảo cô ấy ở lại thêm hai năm nữa, hai năm sau sẽ cho cô ấy về nước làm giám đốc kinh doanh ở bên này!”
Diệp Thành hút mạnh một hơi thuốc, tàn thuốc hồi lâu không rơi xuống, trong một lát anh không thể nào tiêu hóa hết được những thứ này!
Khó mà tin được, Hoa Nhụy lén lút một mình sinh con ở nước ngoài, giấu diếm bốn năm!
Khó mà tin được, Diệp Thành anh có con trai, còn lớn hơn anh em Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ!
Cái quái gì vậy!
Diệp Thành anh có con trai! Lại còn lớn hơn con trai của Lục Bắc Kiêu!
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thành đột nhiên ném điếu thuốc trong tay, đi ra bên ngoài, bước nhanh tới trước mặt con trai, ngồi xổm xuống, hai tay vịn lên hai bả vai nhóc con!
“Cha!”. Mộc Mộc nói vang dội mà không hề câu nệ chút nào.
Diệp Thành vui mừng khi được làm cha, hớn hở cười toét miệng: “Gọi nữa đi!”
“Cha!”. Mộc Mộc ngoan ngoãn gọi lớn, đôi mắt to tròn đen láy tràn ngập sùng bái đối với cha!
Mắt Diệp Thành phiếm hồng lần nữa: “Con ngoan!”. Anh nhìn về phía Lục Tiểu Cổn, con của anh cao hơn cậu phải 3cm! Nói tóm lại là, con trai của Diệp Thành anh lớn hơn con trai của Lục Bắc Kiêu!
“Mẹ…huhu…”. Lục Tiểu Vũ chớp hai mắt đẫm lệ, thấy mẹ đi ra ngoài lại sáp tới ôm chặt chân mẹ, như thể sợ mẹ bị Mộc Mộc cướp đi mất vậy.
“Diệp Kiều thúi! Gạt người!”. Lục Tiểu Cổn thông minh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cậu trợn mắt, lớn tiếng nói với người mẹ bụng dạ đen tối của mình.
Suýt nữa thì lựa được cậu gọi “mẹ” lần nữa rồi!
Nhìn Lục Tiểu Cổn thở phì phò, Diệp Kiều cực yêu thương trong lòng, giọng điệu cậu mắng cô “Diệp Kiều thúi” quả thật giống trước đây y như đúc.
“Mẹ lừa các con làm gì, Mộc Mộc chính là con của mẹ, nó nghe lời mẹ hơn hai đứa đấy!”. Diệp Kiều nghiêm mặt nói.
“Lục Tiểu Cổn, đừng nghe mẹ con nói bậy! Mộc Mộc là con của cậu với dì Hoa Nhụy của các con, mau qua đây, gọi anh!”. Diệp Thành cất giọng nói.
Lục Tiểu Vũ nghe cậu nói vậy thì càng hoang mang, cô bé buông Diệp Kiều ra, chạy về phía Diệp Thành: “Thế có phải mẹ chỉ có hai đứa con là con và Lục Tiểu Cổn không?”