Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 783 - Chương 783:

Chương 783:

Lục Tiểu Vũ còn nghẹn ngào, trong lòng hoang mang, bẹp miệng, nhìn Mộc Mộc cao hơn bé, lại còn mặc quần áo giống y như mẹ.

“Đương nhiên! Nếu không, cha của các con sẽ giết mẹ của các con mất!”. Diệp Thành cười nói.

“Tiểu Vũ ngoan, gọi anh đi! Tiểu Cổn, con cũng qua đây!”. Diệp Thành nói với hai đứa nhỏ, một cánh tay cứng rắn vẫn vòng qua con trai đáng yêu của anh, thật ra bây giờ vẫn còn có chút khó tin, rằng Diệp Thành anh thế mà lại thật sự có con trai!

Trong lòng vừa kích động vừa thỏa mãn!

“Tiểu Mộc Đầu! Sau này không cho cậu gọi Diệp Kiều là mẹ nữa! Nếu không…tôi không chơi với cậu đâu!”. Lục Tiểu Vũ thuận miệng đặt luôn cho Mộc Mộc một biệt hiệu!

“Cô ấy chính là mẹ tôi!”. Mộc Mộc tuy mới đến, nhưng tính cách cũng không yếu thế, lớn tiếng phản bác.

Cậu và cô Diệp Kiều thật sự như một cặp mẹ con ruột, chuyện ăn mặc ở của cậu ở Mỹ đều do cô sắp xếp tốt nhất, cậu cũng gọi cô là “mẹ Diệp Kiều”!

Lục Tiểu Vũ xù lông lần nữa!

“Dì Hoa Nhụy mới là mẹ của cậu! Diệp Kiều là mẹ của tôi và Lục Tiểu Cổn!”

“Hoa Nhụy là mẹ tôi, Diệp Kiều cũng là mẹ tôi!”. Tiểu Mộc Đầu cũng khí phách nói, hai đứa bé như sắp đánh nhau đến nơi.

“Không đúng không đúng! Chỉ có Hoa Nhụy là mẹ cậu thôi!”. Tiểu bá vương lớn tiếng nói, vô cùng chiếm hữu mẹ mình!

“Cái điệu bộ này là sắp đánh nhau à!”. Diệp Thành nhìn con trai mang gen mình thì vui mừng muốn chết, con trai của Diệp Thành anh, chính là đánh giỏi như vậy đó!

Đánh thắng Lục Tiểu Cổn, báo thù giúp anh lúc còn bé luôn!

“Con không đánh nhau với con gái đâu!”. Tiểu Mộc Đầu lùi một bước, nghiêm túc nói.

“Lục Tiểu Cổn, mau tới gọi anh đi!”. Diệp Thành nhìn về phía Lục Tiểu Cổn có vẻ kiêu ngạo.

“Ông Cổn không bao giờ gọi người khác là anh!”. Lục Tiểu Cổn khoanh hai tay trước ngực, khí phách nói.

“Ha! Thằng nhóc thúi, thật đúng là hầm hố như Lục đại ma vương lúc còn bé!”. Diệp Thành cười nói: “Con trai, con chiến đấu cho cha, sau này đánh Lục Tiểu Cổn đến khi nào nó gọi con là anh, biết không?”

“Sao con phải khiến cậu ta gọi con là anh?”. Con một Tiểu Mộc Đầu vẫn chưa có khái niệm gì về anh chị em, lạnh lùng hỏi ngược lại.

Diệp Thành: “…”

Ông nội đã đi tới, ngồi bên cạnh, Diệp Thành lập tức bảo Tiểu Mộc Đầu đi qua: “Gọi ông cố!”

“Ông cố ạ!”

“Ngoan!”. Lão tham mưu trưởng đột nhiên có thêm một đứa chắt trai thì kích động vô cùng: “Vì sao tên là Mộc Mộc?”

“Nhất Hoa nhất thế giới, nhất Diệp nhất bồ đề, nhất Mộc nhất phù sinh!”. Tiểu Mộc Đầu nhìn ông cố, xuất khẩu thành thơ.

Diệp Thành cũng sợ ngây người, không khỏi cảm động, Hoa, Diệp, Mộc…

Lúc này, trong đầu anh toàn là hình ảnh của Hoa Nhụy, nghĩ đế con nhóc thúi đó gạy anh, một mình sinh con ở nước ngoài, con để nó lớn như vậy mới đưa về, cổ họng anh nghẹn đắng, trái tim co thắt dữ dội…

Anh đứng lên, nhìn về phía Diệp Kiều: “Công ty của Hoa Nhụy tên là gì?”

Diệp Kiều trợn anh trắng mắt: “Tự tra đi!”

Diệp Thành khẽ cắn môi, chào ông nội một tiếng rồi đi ra ngoài!

Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ bá đạo thấy mẹ và Tiểu Mộc Đầu còn mặc quần áo giống nhau thì kéo cô lên lầu, Diệp Kiều không thể làm gì khác hơn là đi theo cô bé.

Lên lầu, chỉ thấy Lục Tiểu Vũ lục tung lên , khó khăn lắm mới tìm ra được một bộ đồ gia đình, muốn Diệp Kiều thay, chỗ ông cố ngoại không có quần áo của họ.

Diệp Kiều nhất thời vui vẻ, dùng một tay bế cô bé bình thường vẫn luôn ghét bỏ cô lên, hôn lên má cô bé một trận: “Cục cưng, mẹ chỉ có hai đứa con là con và Lục Tiểu Cổn thôi, Tiểu Mộc Đầu thật ra gọi mẹ là cô, nó là anh họ của con, hiểu chưa?”

Lục Tiểu Vũ ôm cổ mẹ, bĩu môi: “Mẹ, sau này không được phép mặc quần áo giống với đứa trẻ ào khác nữa! Không được phép bế đứa trẻ nào khác nữa!”

“Mẹ chỉ có thể bế con và Lục Tiểu Cổn thôi! Chỉ có thể mặc quần áo giống chúng con thôi!”. Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ khí phách nói, cực kỳ có ham muốn chiếm hữu mẹ làm của riêng, chẳng có gì khác với người cha đại ma vương của bé cả!

Bình Luận (0)
Comment