Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 784 - Chương 784:

Chương 784:

Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất khổng lồ ở sảnh lễ tân có thể nhìn thấy trong phòng làm việc trong suốt, một người phụ nữ tinh anh mặc áo sơ mi trắng, váy bó màu đen đang nói chuyện với nhân viên, trông cô rất mạnh mẽ, ăn nói rất tàn nhẫn, vẫn tiếp tục nói đến mức hai nhân viên nữ cúi thấp đầu.

“Trước giờ tan làm ngày hôm nay, nếu không thể hoàn thành báo cáo mà tôi muốn, hoặc là các cô rời đi, hoặc là ở lại tăng ca suốt đêm, tôi ở lại cùng các cô!”. Giám đốc Daisy khiêm khắc lạnh mặt dạy dỗ hai nhân viên nữ, sau đó lại đập bản báo cáo như chó gặm lên bàn!

“Ra ngoài làm việc!!”

Hai nhân viên nữ lau nước mắt, cúi thấp đầu đi ra ngoài.

Giám đốc Daisy vừa mới ngồi xuống, lập tức cầm điện thoại trên bàn gọi ra ngoài, điện thoại kết nối, dáng vẻ nghiêm nghị vừa rồi đã lập tức biến mất, nét mặt mỉm cười vô cùng chân thành, hẹn ăn tối với khách hàng!

Sau khi cúp điện thoại, cô lại ra khỏi phòng làm việc, đến tổ nghiệp vụ, thấy nhân viên tổ nghiệp vụ có tác phong buông thả, cô lại răn dạy một trận: “Trong phòng làm việc rất thoải mái đúng không? Ok, tất cả bấy giờ đến các hiệu sách lớn trong thành phố cho tôi! Trước khi tan sở, tôi muốn mỗi người phải nộp một bảng điều chỉnh thị trường cho tôi, giá cả của các loại sách báo cũng phải ghi rõ cho tôi!”

Công ty bọn họ lập nghiệp từ việc bán sách báo và các sản phẩm nghe nhìn trực tuyến, hiện nay, kinh doanh sách báo vẫn là chủ đạo.

Các nhân viên tổ nghiệp vụ lập tức đứng dậy, xách túi xám xịt ra ngoài, giờ này chính là cái lúc nắng như thiêu như đốt!

“Daisy, bên ngoài có một quân nhân tìm cô, anh ta chờ cô ở phòng tiếp tân rất lâu rồi!”. Thư ký đi tới nói với cô.

Hoa Nhụy cũng không ngẩng đầu lên lấy một cái, vừa đọc tài liệu vừa thản nhiên nói: “Tiễn đi! Không gặp!”

Thấy con trai là tìm tới cô ngay, ha…

Diệp Thành chờ mãi ở cửa công ty bọn họ, lúc tan làm cũng không thấy Hoa Nhụy ra ngoài, đợi thêm nửa tiếng nữa vẫn không thấy người đâu, anh vọt vào trong bộ rằn ri.

“Tôi cho mấy người đi khảo sát thị trường, nửa ngày, mười người, mà chạy không hết tất cả các hiệu sách trong thành phố J? Hiệu suất như thế sao mà làm được trong bộ phận kinh doanh?! Mỗi người viết một bản kiểm điểm một nghìn chữ cho tôi, viết xong rồi thì tan làm!”. Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa*, ngọn đuốc đầu tiên của cô chính là dọn dẹp mấy con sâu làm rầu nồi canh!

(*) Quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy).

Phàm là ai không đạt được yêu cầu của cô thì đều rời đi!

Diệp Thành nhìn thấy một cách rõ ràng em gái Hoa Nhụy bé nhỏ mềm mại đáng yêu ngày xưa, hôm nay lại biến thành dáng vẻ nghiêm khắc, sắc bén răn dạy nhân viên, quả thật như thành một người khác!

Cũng đúng, trong bốn năm bọn họ chia xa, một mình cô đã trải qua rất nhiều sự mài giũa mà anh không biết!

Nhân viên mới đi ra ngoài, Diệp Thành mặc đồ rằn ri lập tức vọt vào phòng làm việc của cô, Hoa Nhụy lạnh lùng, bình tĩnh nhìn anh.

“Đây là chỗ làm việc của tôi, tôi không nói việc tư! Cũng không còn gì để nói với anh, mời anh cứ tự nhiên!”. Cô mở miệng trước, hoàn toàn không còn thái độ khiêm nhường lúc ở cục dân chính ngày đó!

Diệp Thành không nói lời nào, đôi mắt rực lứa chứa đựng hàng nghìn hàng vạn cảm xúc chăm chú nhìn cô, như thể muốn nhìn từ trên người cô xem thử, trong bốn năm qua cô làm thế nào để vượt qua được!

“Hoa Nhụy bé nhỏ…ngày đó anh chỉ nói lẫy thôi! Cái này, chiếc nhẫn này không ném! Không phải anh đang đeo sao?!”. Diệp Thành cười nói, nụ cười hơi gượng, cho cô xem chiếc nhẫn trên ngón giữa mình.

Mặt Hoa Nhụy không chút thay đổi, tỏ vẻ rất lạnh nhạt.

“Con trai anh cũng nhìn thấy rồi, đẹp trai lắm! Trông rất khiến anh nở mày nở mặt!”. Nhắc tới con trai, khóe miệng anh cười, nhưng lòng đau như cắt, đau lòng cho người phụ nữ rời khỏi anh bốn năm đang đứng cách đó không xa!

Hoa Nhuy bé nhỏ của anh!

Hình bóng cao lớn đồ sộ của Diệp Thành bước nhanh tới phía trước, Hoa Nhụy vô thức lùi lại, nhưng cơ thể vẫn dễ dàng bị anh kéo vào lòng, ôm chặt vào vòng tay anh!

Bình Luận (0)
Comment