Không giống với lúc mới gặp gỡ ngày đó, ôm cũng không ôm cô lấy một cái, lúc này, anh ôm chặt đến mức cô không thở nổi.
Những câu nói vô tình ngày đó, cô đều nhớ rõ!
“Hoa Nhụy, em muốn làm anh tức chết, hay muốn làm anh đau lòng mà chết?! Em muốn anh hổ thẹn với em cả đời đúng không?!”. Diệp Thành, một người đàn ông trưởng thành 30 tuổi, lúc nói chuyện, giọng đã khàn, lại ôm Hoa Nhụy thật chặt, như muốn nhập vào xương cốt của mình luôn vậy!
“Không phải!”. Cô phản bác rất kiên quyết, từ trước đến nay cô chưa bao giờ muốn anh hổ thẹn, mọi thứ đều do cô cam tâm tình nguyện. Tất cả những gì cô làm cũng chỉ muốn mình trở nên lớn mạnh hơn để có thể sánh vai với anh, mang theo Mộc Mộc tràn đầy tự tin ở bên anh!
Diệp Thành đương nhiên biết, cô ngốc này không có mục đích này, đương nhiên cũng biết vì sao cô gạt anh: “Hoa Nhụy! Chúng ta đi đăng ký đi, đi ngay bây giờ!”
Hoa Nhụy chống hai tay lên ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng cô nào có giãy được!
“Hai năm trước, anh cũng đã vứt bỏ suy nghĩ muốn kết hôn với tôi, sao bây giờ lại tìm đến tôi mà đi đăng ký?”. Cô dùng câu nói của anh ngày đó để vả vào mặt anh!
Diệp Thành hối hận, bây giờ muốn cầm miếng đậu hũ đập chết mình cho rồi!
“Hoa Nhụy! Ngày đó anh đã hận không thể đăng ký với em rồi, con mẹ nó anh bị xem thường anh không thể mất mặt!”. Anh đè hai tay lên bả vai cô, mặt dày nói.
“Không phải đã tuyệt vọng với tôi từ lâu rồi sao? Nể tình con trai à?!”. Hoa Nhụy lại lấy câu nói của anh ngày đó vả vào mặt anh, câu sau vô cùng châm chọc.
Diệp Thành nhất thời muốn tát mình mấy cái bạt tai!
Cô trở về trực tiếp muốn đi đăng ký với anh, anh lại ngại mất mặt mà kiêu ngạo không chịu, còn nói những lời làm tổn thương cô, kết quả, biết có con trai là lập tức tới tìm cô đi đăng ký, cô không nghĩ như vậy mới là lạ!
Cho nên, là chính bản thân anh tự tìm đường chết thôi!
Diệp Thành cười gượng: “Hoa Nhụy, trời đất chứng giám, anh thật lòng với em! Bốn năm qua, anh vẫn chờ em…cho dù hai năm trước quyết nói chia tay với em, hai năm qua anh cũng một mực chờ đợi em! Anh trời sinh độc miệng, đều nói những lời tức giận, em đừng để trong lòng!”
Hoa Nhụy lại quay đầu ra, có vẻ không tin.
Sao cô lại không biết ngày hôm đó là anh nói lẫy, chẳng qua là giận anh vì không thông cảm cho cô thôi!
“Vẫn còn giận anh à, muốn anh quỳ xuống cầu xin em không?”
“Không muốn! Ưm…”. Diệp Thành cũng không nhịn được nữa, mạnh mẽ hôn lên môi Hoa Nhụy.
Bốn năm…
Thật sự ngày nhớ đêm mong!
Vừa yêu, cũng vừa hận!
Hoa Nhụy muốn giãy dụa, đây là phòng làm việc của cô, lại còn trong suốt, các nhân viên tăng ca sẽ nhìn thấy mất, nhưng anh không coi ai ra gì, hôn tàn sát bừa bãi, điên cuồng, cuốn cô vào trong đó! Lồng rắn chắc vững chãi của anh chính là động lực để cô kiên trì bước tiếp, vượt qua thời điểm khó khăn nhất trong mấy năm qua!
Bây giờ, cô bé lọ lem rốt cuộc cũng có một đôi giày thủy tinh, đủ để đi tới bên cạnh hoàng tử, cùng khiêu vũ với anh.
Vừa hôn xong, hơi thở nóng rực của Diệp Thành phả lên môi Hoa Nhụy: “Hoa Nhụy, đáy lòng em rốt cuộc có cần anh không? Hửm? Lúc em một mình vác cái bụng bự, em không muốn dựa vào anh sao? Em bảo anh làm sao mà chịu nổi đây?”
“Đương nhiên là cần! Chẳng qua là kiềm chế! Em không thể nào không học hành gì, lại còn ôm con chật vật trở về, trốn dưới đôi cánh của anh được!? Nói không chừng còn sẽ bị người ta nói là lấy con để ép hôn! Vậy thì em càng không chịu nỏi! Mấy năm qua nhờ có ngài Kiều quan tâm chăm sóc, Mộc Mộc không chịu khổ chút nào, thể xác và tinh thần của nó đều rất khỏe mạnh!”. Trong lòng cô, Diệp Kiều chính là ân nhân của cô, cô cảm kích Diệp Kiều vô tận!
Diệp Thành lại ôm cô vào lòng thật chặt, cổ họng nghẹn ngào.
“Diệp Thành anh thật là trâu bò, một phát trúng phóc!”. Viền mắt anh đỏ hoe, còn không biết xấu hổ mà nói: “Ngày em ra nước ngoài, sao anh không lắm mồm hỏi một chút nhỉ!”