Mấy năm nay, ngoại trừ kiếm tiền, gánh vác trách nhiệm của công ty, Diệp Kiều vẫn dành thời gian làm những công việc xã hội này.
Sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn mang theo lòng biết ơn với thế giới này, đương nhiên, ngoại trừ những kẻ ác đã tính kế hãm hại cô kiếp trước.
Mọi người đều nhìn lên màn hình lớn, nghe Diệp Kiều nói thì sôi nổi vỗ tay. Trên màn hình, những người được hỏi cũng đang lên tiếng ca ngợi cô.
“Đêm nay, chúng tôi đặc biệt cảm ơn những con người lương thiện đã quyết tâm hỗ trợ chúng tôi trong việc duy trì hoạt động này. Hơn nữa, trên sân khấu hiện giờ có ngài Thẩm Hi Xuyên, trong quá trình đấu giá đã quyên 1.500 vạn!” Diệp Kiều nói, nhìn về phía Thẩm Hi Xuyên giới thiệu. Những người tham dự lại điên cuồng vỗ tay.
Thẩm Hi Xuyên khiêm tốn tươi cười. Diệp Kiều lại đi tới bên cạnh anh ta, “Một lần nữa cảm ơn, cảm ơn ngài Thẩm.”
“Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Thẩm Hi Xuyên tôi vốn luôn thích tham gia các hoạt động công ích, trường học cũ của tôi, MIT, vẫn luôn giáo dục tôi như vậy!” Hắn ta cầm lấy micro khiêm tốn nói. Lời nói thì khiêm tốn nhưng mà lại mang tính khoe khoang, hắn có tiền, có bằng cấp.
“Ngài Thẩm, thật trùng hợp, vị này, ngài Green, là giáo viên của MIT, cũng là người quyên góp nhiều tiền thứ 2 của buổi đấu giá hôm nay!” Diệp Kiều nói vào micro, vừa nói vừa nhìn Thẩm Hi Xuyên. Sau đó, cô lưu loát dùng tiếng Anh nới với ngài Green rằng Thẩm Hi Xuyên cũng tốt nghiệp MIT.
Ngài Green tỏ vẻ vui mừng rằng không ngờ tại đây cũng có thể gặp được học sinh trường ông.
“Ngài Thẩm, xin hỏi ngài tốt nghiệp ngành gì?” Ngài Green lên tiếng hỏi Thẩm Hi Xuyên.
Thẩm Hi Xuyên sững người, chần chừ không trả lời.
Tiếc chữ như vàng.
Ngài Green càng thêm nhiệt tình. “Thật trùng hợp. Tôi là giáo viên giáo vụ. Xin hỏi, ngài Thẩm nhập học năm nào?”
Ánh đèn lập tức chiếu vào Thẩm Hi Xuyên trong bộ lễ phục, cổ áo thắt nơ bướm, trên màn hình chiếu hình ảnh đặc ta của hắn. Phải một lúc lâu sau, Thẩm Hi Xuyên mới hiểu được người nước ngoài này hỏi cái gì, “1998!”
“Nhập học năm 1998? Thật kỳ lạ. Sao tôi chưa từng gặp qua người học sinh nào như ngài?” Ngài Green kinh ngạc nói, dáng vẻ có chút không tin được.
Trán Thẩm Hi Xuyên rịn một tầng mồ hôi lạnh. Bàn tay hắn nắm chặt micro, trong lòng lại thô bạo gào thét, “Vì sao ở đây còn gặp được giáo viên của trường MIT chứ?”
“Ngài Thẩm, ngài Green hỏi ngài, nếu ngài tốt nghiệp MIT, vì sao ngài ấy lại chưa từng gặp ngài chứ?” Diệp Kiều thấy Thẩm Hi Xuyên có ý định đánh bài chuồn thì lập tức lên tiếng cắt đứt ý định của hắn.
Lúc này, dưới đài còn có giọng nói kinh ngạc, người này vừa rồi đều nghe hiểu được tiếng Anh, nên lập tức chú ý.
Mà trên màn hình lớn, tiếng cũng vang rõ ràng.
“Không phải bằng cấp của ngài Thẩm là giả tạo chứ?”
“Sao tôi có cảm giác hắn ta nghe nói tiếng Anh không chuẩn vậy?”
“Không phải vậy chứ? Lúc trước hắn ta trả lời phỏng vấn của phóng viên, đối đáp trôi chảy lắm mà.”
Vì sao lại chưa từng gặp hắn ta?
Bởi vì cổng trưởng MIT hắn ta chưa từng bước vào.
Trán Thẩm Hi Xuyên đổ mồ hôi lạnh, trên mặt vẫn cố giữ nụ cười, dùng tiếng Anh lưu loát trả lời ngài Green, “Bởi vì tôi học tập rất tốt, có rất nhiều buổi học tôi không tham gia, nhưng mà vẫn có thể vượt qua các bài kiểm tra, thi cử.”
“Sao có thể chứ? Mỗi tiết học tôi đều điểm danh, chưa từng có học sinh nào vắng mặt trong tiết học của tôi. Tôi rất hoài nghi, ngài căn bản không tốt nghiệp Viện Công nghệ Massachutsetts!” Ngài Green kích động nói. Mấy năm nay, ông ta đã gặp không ít trường hợp giả mạo đã học tập và tốt nghiệp trường ông.
Ngài Green vừa nói xong, những người khách nghe hiểu tiếng Anh ở phía dưới sảnh đều thấy kinh ngạc.