Lúc trước vẫn luôn giả tạo mình tốt nghiệp trường MIT, Thâm Hi Xuyên lúc này bị chính giáo viên của trường MIT vả mặt, nói bằng cấp của hắn là giả.
Khách khứa phía dưới sân khấu đều hít vào một hơi lạnh, nhìn lên cái con người được coi là có giá trị con người lên tới chục tỷ kia, cái người được gọi là ông chồng quốc dân kia.
“Thật sự không phải là giả chứ? Nhưng mà tiền của hắn cũng không phải là giả nha!”
“Ai mà biết được. Nói không chừng giả vờ làm người có tiền để đi lừa tiền thì sao?!”
Trên màn hình lớn lập tức phát lên hình ảnh những khách khứa đang sôi nổi bàn tán, âm thanh cũng vì thế mà khuếch tán lên. Tất cả đều nó Thẩm Hi Xuyên làm giả bằng cấp.
“Ngài Green, ngài chắc chắn chứ?” Diệp Kiều cố ý hỏi ngài Green.
“Tôi chắc chắn. Không tin, chúng ta có thể gọi điện cho đồng nghiệp của tôi để kiểm tra!” Ngài Green nghiêm túc nói.
“Ngài Thẩm, ngài có muốn giải thích gì không?” Diệp Kiều lại nhìn Thẩm Hi Xuyên hỏi.
Nói xong, cô hạ micro xuống, ghé sát vào tai Thẩm Hi Xuyên nhỏ giọng nói tiếp, “Thẩm Hi Xuyên, vừa rồi tôi đã nói mà, đêm nay anh không thể cười mà ra khỏi đây.”
!!!
Diệp Kiều, đáng chết.
Có phải cô ta đã sớm điều tra ra hắn làm giả bằng cấp không?
Người giáo viên này cũng không phải là cô ta cố tình mời tới chứ?
Thẩm Hi Xuyên cảm thấy hoảng loạn. Giờ phút này, anh ta mới ý thức được, so với trước kia, Diệp Kiều càng trở nên độc ác và có tâm cơ hơn.
“Ngài Thẩm? Sao ngài không nói lời nào vậy?” Diệp Kiều lại hỏi.
Thẩm Hi Xuyên rốt cuộc cũng hoàn hồn, cầm micro nói. “Thực xin lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái!” Nói xong những lời này, hắn ta đi xuống khỏi sân khấu.
“Ngươi là kẻ lừa đảo!” Ngài Green trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói.
Thẩm Hi Xuyên chật vấn muốn trốn khỏi sân khấu, nhưng bởi vì tốc độ đi của hắn quá nhanh, không nhìn kỹ dưới chân mà bị vấp phải dây điện.
Huỵch.
Rào!
Một soái ca phong quang vô hạn, vướng chân, ngã vào cái tháp rượu đặt ở gần đó, khiến đống ly rượu cùng bản thân đổ ào xuống đất, lại còn bị ánh đèn bắt được.
“Ha ha ha ha!”
Những người ở trong phòng tiệc thì lập tức lớn tiếng cười, còn có người che miệng cười thầm.
Thẩm Hi Xuyên ngã xuống đất, trên mặt đất đầy các mảnh vụn, đầu còn ong ong.
“Ngài Thẩm, ngài không sao chứ?’ Diệp Kiều tỏ vẻ quan tâm, nhưng trong lòng thì vô cùng vui sướng.
Cô không hề lo sợ vì vấn đề của Thẩm Hi Xuyên lần này mà khiến cho các buổi tiệc từ thiện của mình bị ảnh hưởng, ngược lại, có thể nhờ vấn đề này mà khiến chuyện làm từ thiện của cô có tiếng vang hơn. Chuyện này, cô đã cho người phát tán trên mạng, một lần nữa đề cao hoạt động từ thiện của mình, đồng thời, khiến Thẩm Hi Xuyên bị bạn bè mắng chửi nhiều hơn.
“Nhưng mà, chúng tôi vẫn muốn cảm ơn ngài Thẩm Hi Xuyên đã quyên góp cho chúng ta 1.500 vạn!” Giọng nói của Diệp Kiều lại vang lên. Lời này của cô, giống như một nhát đao chém thẳng vào lòng Thẩm Hi Xuyên.
Hắn phải đợi một lát thì mới có người chạy tới đỡ hắn dậy.
Đứng lẫn trong khách khứa, Quách Mỹ Anh nhìn cảnh này nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Hi Xuyên giả vờ ngất xỉu, được người ta đưa ra khỏi phòng tiệc.
“Thẩm Hi Xuyên, vì ngươi mà mặt mũi ta đều mất sạch rồi!” Lúc Thẩm Hi Xuyên bị vạch trần bằng cấp giả ở trên sân khấu, Lý Vận đã lén chạy ra khỏi phòng tiệc. Lúc này nhìn thấy hắn được người đỡ ra ngoài thì chạy tới, tức giận mắng.
“Con mẹ nó, ngươi cút cho ta!” Thẩm Hi Xuyên hung tợn mắng cô ta. Hắn đưa tay lên sờ mặt thì nhìn thấy đầu máu tươi, lập tức hoảng sợ. Hắn là dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm ăn. Những người phục vụ mặc trang phục màu đỏ nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, khẽ nói với nhau.
Thẩm Hi Xuyên càng thêm tức giận.
Lúc trước, hắn có bao nhiêu sang trọng thì giờ phút này lại chật vật bấy nhiêu.
Diệp Kiều đáng chết.
Hắn tức giận bước lên xe, mới vừa lên xe thì nhận được điện thoại.
“Về biệt thự quỳ cho ta!” Từ trong di động truyền tới giọng nói nghiêm khắc của một người phụ nữ.