“Mẹ, làm sao vậy?” Quách Mỹ Anh đi tới, vội lên tiếng hỏi.
“Bạch Tuyết đang dò hỏi luật sư Hoắc chuyện chia cổ phần như thế nào. Cô ta là người ngoài, là hỏi giúp ai? Có quyền gì mà hỏi tới chuyện của Kiều gia?” Kiều lão thái thái mặc dù thân thể yếu ớt nhưng tinh thần lại vô cùng sáng láng.
Bạch Tuyết bị Kiều lão thái thái mắng thì mặt đỏ hồng, nhìn về phía mẹ chồng tương lai Quách Mỹ Anh, chỉ thấy bà ta đi về phía mình.
“Mẹ, con…”
Chát.
Một cái tát vang lên. Trên má Bạch Quyết lằn cái tát của Quách Mỹ Anh.
Bạch Tuyết còn chưa nói lời nào đã bị mẹ chồng tát cho một cái. Cô ta bụm miệng, không thể tin được nhìn vẻ mặt hung ác của Quách Mỹ Anh.
Toàn bộ Kiều gia cùng luật sư đều sửng sốt.
Đây là con dâu chưa đón vào nhà của Kiều gia.
“Bạch Tuyết! Đây là chuyện của Kiều gia chúng ta. Cho dù là phân chia tài sản thì cũng không chia cho cô, cô gấp cái gì?” Quách Mỹ Anh trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, lạnh giọng quát lớn. Dáng vẻ của bà ta với Bạch Tuyết còn hung ác hơn bà lão nhiều. Vì để bảo vệ bản thân, bà ta chỉ có thể đẩy Bạch Tuyết ra che chắn.
Bạch Tuyết tuy rằng bị tát đến ong đầu nhưng cô ta hiểu ý mẹ chồng.
“Mẹ… con… con chỉ muốn biết Kiều Sinh nhà con có được chia phần không…” Bạch Tuyết vội đẩy Kiều Sinh ra làm bia đỡ, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Còn chưa có được đón vào nhà đã quan tâm tới tài sản của Kiều gia như vậy, Diệp Kiều vừa đỡ bà ngoại vừa nhìn cô ta, vẻ suy nghĩ.
Cô có thể cảm nhận được thân thể bà ngoại trong tay mình run run, rõ ràng bà đang tức giận.
“Bạch Tuyết. Cô còn chưa có vào nhà, Kiều Sinh có được chia tài sản hay không không phải là chuyện của cô!” Quách Mỹ Anh lớn tiếng trách mắng.
Bạch Tuyết không có cách nào phản bác lại, nước mắt chảy xuống, cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng. Các dì của Diệp Kiều bước vào, lên tiếng hòa giải.
“Mẹ, bà, con sai rồi…” Bạch Tuyết cúi đầu, lí nhí xin lỗi.
“Ngươi đi ra ngoài!” Kiều lão thái thái giống như Thái Hoàng Thái Hậu trong các phim truyền hình, khí thế uy nghiêm nói. Bạch Tuyết ôm mặt, giống như tiểu cung nữ làm sai, rũ đầu chạy đi mất.
Bạch Tuyết gặp Kiều Sinh ở trên lối đi, nhưng mà anh ta vẫn trước sau như một thờ ơ lạnh nhạt với cô ta.
Mọi người trong Kiều gia đều tập trung ở thư phòng, nghe Luật sư Hoắc thay mặt Kiều lão thái thái công bố phân chia tài sản.
Trong tay Kiều lão thái thái có 15% cổ phần, được chia theo tỷ lệ 6, 5, 4 cho Kiều Phác, Kiều Sinh, Quách Mỹ Anh.
Tuy rằng ít hơn 1% nhưng rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Quách Mỹ Anh cũng rơi xuống.
Bà lão còn đem toàn bộ tiền tiết kiệm cùng bất động sản trong tay chia cho hai con gái, chỉ để lại tổ trạch ở bên bờ Thanh Thành chia cho Diệp Kiều.
Quách Mỹ Anh liền không vui. Đó là nhà tổ của họ Kiều, sao lại chia cho cháu ngoại.
Nhưng mà cổ phần còn chưa chuyển tới tay, bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Mẹ, mẹ đánh con!” Quách Mỹ Anh vừa trở lại phòng thì Bạch Tuyết đã kích động nói.
Quách Mỹ Anh vội kéo tay cô ta, lên tiếng vỗ về, “Con ngoan, mẹ là bất đắc dĩ.”
Quách Mỹ Anh lúc đó đứng trước mặt người trong gia tộc thì lớn tiếng trách mắng cô ta, nhưng lúc này lại lên tiếng dỗ dành.
“Bạch Tuyết à, nếu mẹ không làm như vậy, chắc chắn bà sẽ hoài nghi mẹ, có phải không? Đến lúc đó, bà có thể không chia cổ phần cho mẹ. Bé ngoan, khiến con ủy khuất rồi. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, bà chia cho mẹ 4% cổ phần, mẹ trở thành cổ đông lớn của Hoa Nguyên, sau này, Hoa Nguyên sẽ do mẹ con chúng ta điều hành.”