Ai cũng hiểu nghiêm túc mà Phương Trác nói là ý gì!
âm thầm chửi mắng, cũng chỉ có thể như thế mà thôi!
Thế là, 6 người rất nhanh như mũi tên chạy đi.
Chạy quay về?
Tuy rằng mõi người được luyện tập đôi chân nhanh hơn cả bánh xe, nhưng hai mươi phút làm sao đủ, giữa hai điểm đường thẳng là ngắn nhất.
Trên đường, bọn họ mặc thường phục chthangạy như băng qua con đường tối thui, băng quá cánh đồng, còn suối.
“Đã biết lão Thái không có tốt lành gì mà, cho nghỉ 6 tiếng, lại cho luyện tập thêm 6 tiếng, quá thất đức rồi." Diệp Thành nói, hiện tại bọn họ đang chạy cánh lúa, cũng may cánh đồng thang sau mới gieo hạt, nếu không giờ không có cách nào băng qua được.
Diệp Thành tuy rằng vẫn còn hơi say, nhưng vẫn tỉnh táo, sức lực tràn đầy.
Là thủ hạ của lão Thái, kinh nghiệm ma quỷ gì mà chưa trãi qua chứ.
Có lần lão Thái bụng dạ đen tối rủ bọn họ đi uống rượu, trong quân có mấy đầu bếp biết ủ rượu rất ngon, uống vào không bđồngị gắt họng mà còn rất thơm. Sau khi đã uống ngà ngà say, lão Thái để Trần tham mưu dùng vòi xịt nước mạnh bắn về phía bọn họ, cả bọn liền tĩnh hơn phân nữa nghe mệnh lệnh chạy đến thao trường luyện tập.
Trắng cũng là lão Thái, phải cũng là ông ta, dưới tình hình say rượu mà bị thẩm vấn thì đó gọi là tuyệt vọng
“A Kiêu còn ổn chứ! A Kiêu, cậu nói xem có bị gãy không, hai người cho váo chắc không tới nửa tiếng nữa phải không?" Phương Trác bắt đầu bỉ ổi, chạy theo Lục Bắc Kiêu truy hỏi.
Lục Bắc Kiểu cúi người xuống nắm lấy một nắm đất ném qua.
“Kiêu gia của chúng ta chắc đang bực mình, vừa mới lên xe đã bị kêu dừng, ha ha ha .." Diệp Thành lấy em gái mình ra cười anh ta.
Cút.
Lục Bắc Kiêu không thèm để ý bọn họ, nghỉ đến trong lòng lại nóng lên, nhưng mà đêm nay anh cũng nếm được không ít mật ngọt, trong đầu hiện lên cơ thể trắng muốt của cô nhóc, nụ hoa hồng hồng, cách hoa đo đỏ...
Thật muốn ngất đi!
Anh càng chạy nhanh hơn, không cách nào ép những xúc động trong lòng xuống, chỉ còn cách chạy nhanh để phát tiết,là người đầu tiên băng qua cánh đồng.
....
Trước cửa cổng nam doanh trại, lão Thái mặc đồ nguy trang đứng dưới ánh đèn, tay cầm đồng hồ bấm giờ, chỉ còn lại 5 phút mà chưa thấy 6 thành viên đâu.
“Các tân binh, nghe rỏ chưa, không làm được thì nhanh chóng nói sớm để lão tử làm thủ tục chuyển các người đi, đừng ở lãng phí thời gian của lão tử." Nhấc cánh tay lên, lão Thái nghiêm nghị nói.
Các tân binh lặng thinh.
Trần tham mưu cũng vội vàng chạy đến, trong lòng mặc niệm cho đám tiểu tử kia.
Sau ba phút, cùng một vấn đề nhưng không thấy ai trả lời.
“Đám nhóc này, có tâm trạng gây chuyện với lão tử đây mà." Lão Thái trong lòng nói, khóe miệng nhếch lên.
Trần tham mưu đi về phía đường cái, nhìn trước ngó sau cũng không thấy bóng dáng của sáu người đâu.
"Lão Trần, ông cũng quá không hiểu đám người này rồi!" Lão Thái trầm mặc nói.
Còn 10 giây cuối cùng.
Lão Thái nhìn đồng hồ, còn năm giây cuối cùng, đường như trời đổ cơn mưa nhỏ, kèm theo một mùi thối, sau đó bên chân rơi xuống một con rắn độc, trên đầu dường như có thứ gì rơi xuống, sau đó một con cóc, nhành cây, cá chết, một đôi giày đầy bùn lần lượt rơi xuống, may mà lão Thái phản ứng nhanh né kịp.
Sáu người không biết lúc nào đã đứng trước mặt ông
Cầm áo muốn trùm đầu ông ta là Đại Ngốc.
Quăng rắn độc là Lục Bắc Kiêu
Ném cóc là Diệp Thành
Đôi giày đầy bùn là tác phẩm của Hà Phong.
Cá chết và nhành cây là của Phương Trác và Giảng Hải.
“Lão Thái, đây là quà đáp lễ các anh em tặng ông đó, vui không, hả." Diệp Thành chà bùn lên trán, sau đó chống nạnh cươi ha hả nói.
Trần tham mưu cũng đi qua, cuời nói, " đám tiểu tử thối!"
Ông quả nhiên không hiểu đám tiểu tử này bằng lão Thái, bọn họ quả nhiên chạy việt dã về.
“Lão Thái, kêu chúng tôi về gắp như thế là có nhiệm vụ gì?" Người nói là Lục Bắc Kiêu, sắc mặt thật sự rất khó coi, khuôn mặt đẹp trai của anh bị cây trên núi quẹt rách mấy đường.
Tốt nhất là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng.