Lão Thái thì giống hệt như trước, không chút cẩu thả, cả người nghiêm túc, ánh mắc sắc bén quét qua những đội viên đang chật vật.
Có người đứng hai tay chống nạnh, có người ngồi xẹp xuống đất, còn có người bám vào nhau, cần bao nhiêu sự thiếu tập trung, phân tán thì có đủ bấy nhiêu.
Lục Bắc Kiêu đứng trước mặt ông ta, ánh mắt không phục!
“Mệnh lệnh chính là mệnh lệnh!” Không có lý do.
Lão Thái lạnh lùng nói, sau đó thổi một hồi còi. Sáu người lập tức đứng dậy, xếp thành hàng.
“Thế nào, ra ngoài chơi vui chứ? Có đủ mới mẻ không? Đủ kích thích không?” Lão Thái chắp tay sau lưng, lạnh lùng cười hỏi.
“Báo cáo. Rốt cuộc có nhiệm vụ hay không?” Lục Bắc Kiêu thân hình thẳng tắp lớn tiếng hỏi.
“Không có nhiệm vụ thì không thể triệu tập các người trở về? Nên nhớ, quy định lớn nhất là tập luyện mọi lúc!” Lão Thái lớn tiếng nói.
Sáu người đang đứng thành hàng, muôn miệng như một, đều âm thầm mắng chửi trong lòng.
Thật là, con mẹ nó, đánh giá cao đạo đức của Lão Thái rồi.
Lục Bắc Kiêu âm thầm cắn răng. Lão Thái là cố ý. Buộc bọn họ phải thật sự chạy bộ về đây. Lúc đi thường phục đẹp đẽ sạch sẽ, lúc về thì lăn lê đầy bùn đất, ở trong núi còn thiếu chút nữa bị lợn rừng sói hoàng truy đuổi.
“Giải tán! Bốn giờ sáng xuất phát.” Lão Thái nói.
Lời vừa dứt, Lục Bắc Kiêu đã vung chân, dùng chính cái chân vừa đá chết rắn độc đạp lên người Lão Thái.
Lão Thái quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh. Lục Bắc Kiêu hai tay chống nạnh, vẻ mặt không phục, thật sự muốn đánh một trận. Vẫn là Diệp Thành nhanh chân tiến lại kéo Lục Bắc Kiêu lại.
“Lão Thái, là đùa thôi, ngài đừng giận. Ha ha… ha ha…”
Cha mẹ Diệp Thành làm chính trị, từ nhỏ đến lớn, lăn lộn trong chốn quan trường nên anh ta học hỏi được rất nhiều kiến thức, vừa nghiêm túc nhưng EQ lại cao. Chỉ khi ở bên cạnh chiến hữu thì mới thể hiện cái vẻ mặt thứ hai của mình.
Lục Bắc Kiêu không phải chưa từng đánh nhau với Lão Thái, Lão Thái không phải đối thủ của anh nên không kính.
Sáu người vội vàng đi vào bên trong.
“A Kiêu, sau này đừng phản ứng với Lão Thái nữa. Lão già độc thân đó chắc đã tới thời kỳ mãn kinh rồi!” Diệp Thành vừa cởi cái áo sơ mi dính bùn vắt lên vai vừa nói.
“Đúng a, chính vì thiếu phụ nữ nên không thể cân bằng được. Sau này phải đề nghị đồng chí Lão Lục quan tâm nhiều hơn đến chuyện chung thân đại sự của người anh em đó.”
“A ha ha. Tôi thấy đúng đó, cơ hội thân cận, có thể có a!” Diệp Thành cười ha hả nói.
“Nói, rốt cuộc anh có thông đồng với Diệp Kiều không? Vẫn là nha đầu đó, lần trước tôi nhìn thấy là một cô nhóc mập mạp… ai ngờ, qua tuổi 18 thì lại thay đổi như vậy!” Diệp Thành hỏi tiếp. Đêm nay, anh ta thật sự là kẻ thua cuộc.
Lục Bắc Kiêu cũng biết Diệp Thành nói thật lòng nên cũng thành thật, nhấn mạnh lại nhiều lần, Diệp gia, nếu có ai dám coi thường Diệp Kiều, anh sẽ không khách khí.
Nhưng mà, anh cũng tin rằng, cô nhóc của anh cũng chẳng phải là người dễ bắt nạt.
*
Kiều Thiêm cuối cùng cũng chịu đồng ý về quê cùng với cô. Thẻ căn cước của anh ta vẫn còn ở chỗ Ninh Tĩnh. Kiều Thiêm định tới đó lấy thì bị Diệp Kiều ngăn cản. Cô tự mình hẹn Ninh Tĩnh, Kiều Thiêm cũng đi theo, lặng lẽ ngồi cách đó vài hàng ghế.
Trong quán cà phê, Ninh Tĩnh vừa ngồi xuống đã ngoan ngoãn lấy thẻ căn cước của Kiều Thiêm từ trong túi ra, còn có chiếc nhẫn bạc 925 mà Kiều Thiêm đưa cho cô.
“Giúp tôi chuyển cho anh ấy đi. Yêu nhau một thời gian, tôi luôn mong anh ấy mạnh khỏe.” Ninh Tĩnh vẫn nhã nhặn lịch sự cười nói.
Nghe được lời cô nói, Kiều Thiêm ngồi cách đó một đoạn cảm thấy đau lòng, định đứng dậy thì tới thì bị Tiểu Đổng ngăn lại.
“A! Mạnh khỏe sao? Ninh Tĩnh, ở đây không có người ngoài, cô còn giả vờ như vậy? Cô cho rằng làm như vậy tôi sẽ coi trọng cô sao? Cô cảm thấy, mất 5 năm học, Kiều Thiêm không lấy được bằng tốt nghiệp sẽ cảm thấy mạnh khỏe sao?” Diệp Kiều cố ý châm chọc. Nếu không phải gặp đúng thời điểm Ninh Tĩnh cùng đường, nghe được những đoạn ghi âm đó, cô thật sự sẽ không tin rằng cô ta là một bạch liên hoa*.
“Cô Diệp, cô đang oán tôi sao? Kiều Thiêm biến thành như vậy là do tôi sao sao? Tôi không bảo anh ta giúp đỡ gia đình tôi, là anh ta cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, chủ động bám lấy tôi!” Ninh Tịnh bị Diệp Kiều châm chọc thì lộ đuôi cáo, sắc mặt thay đổi lên tiếng chế nhạo.
*Bạch liên hoa: dành để chỉ những cô gái đạo đức giả luôn thể hiện bản thân mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối. Bề ngoài những cô gái này thường tỏ ra dịu dàng, ngây thơ, trong sáng nhưng bên trong lòng dạ của họ thì ác độc. Họ lợi dụng sự trong sáng của mình để hại người khác, họ luôn nghĩ đến lợi ích của bản thân mà ảnh hưởng đến việc chung hoặc gây ra thiệt thòi cho người khác nhưng bản thân mình lại luôn tỏ vẻ vô tội, mặt tỉnh bơ như đó là điều đương nhiên.