Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82:

Chương 82:

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Nghe được những lời này của Ninh Tĩnh, chút tình cảm cuối cùng của Kiều Thiêm mất hẳn.

“Đúng, anh ta ở trường học rất uy phong, cũng là người có danh tiếng trong vùng này, lại giúp tôi giải quyết không ít chuyện. Nhưng mà những chuyện đó đều là anh ta tình nguyện nha. Tôi không bắt buộc anh ta nha. Anh ta có danh tiếng thì sao chứ? Còn không phải từ nông thôn tới sao, nhà thì nghèo, nợ chồng chất. Nếu là cô, cô sẽ thích một người như thế sao? Tôi chưa từng nói yêu anh ta, đều là anh ta tình nguyện.” Ninh Tĩnh hai mắt long lên, tuôn ra một tràng.

“Vốn dĩ tưởng rằng, cô, một cô em gái có điều kiện ở cái thành phố J này, có thể giúp cho anh ta kiếm được một chức vụ nào đó, kết quả là… Kiều Thiêm a, anh ta nên về quê trồng trọt thôi!” Ninh Tĩnh chua giọng nói tiếp.

Diệp Kiều thật muốn hắt cho Ninh Tĩnh – một bạch liên hoa luôn cho mình là đúng này, ly cà phê vào mặt.

“Ninh Tĩnh, bằng tốt nghiệp của anh tôi, tôi sẽ giúp anh ấy lấy lại. Anh ấy cũng sẽ không về quê trồng trọt như cô nói. Không tới 5 năm nữa, cô sẽ hiểu ra, hôm nay cô ngu xuẩn thế nào!” Diệp Kiều đứng dậy, lấy tiền từ trong ví ra đặt xuống bàn, lại cầm lấy cái nhẫn bạc 925 lên.

“Kiều Thiêm! Anh có thể ra đây rồi.” Diệp Kiều cao giọng nói.

Nhìn thấy người đứng dậy từ cái bàn gần đó, sắc mặt Ninh Tĩnh thay đổi. Kiều Thiêm áo thun trắng, tóc không chải, râu không cạo, hai mắt đỏ bừng, nhưng anh mắt lạnh lùng mà bê nghễ nhìn cô.

“Anh, nhẫn này nên xử lý thế nào?” Diệp Kiều đưa chiếc nhẫn cho anh ta.

Kiều Thiêm nhận lấy chiếc nhẫn, lại tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình xuống, trước mặt Ninh Tĩnh, tùy tiện ném cả 2 vào cái thùng rác gần đó.

Làm đẹp lắm, cậu thanh niên.

Diệp Kiều vui mừng cổ vũ Kiều Thiêm ở trong lòng.

Cô cũng hiểu, Kiều Thiêm sau khi nghe được Ninh Tĩnh chính miệng nói lời tuyệt tình thì mới có thể thật sự hết hy vọng vào Ninh Tĩnh.

Ninh Tĩnh cũng ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Kiều Thiêm cùng Diệp Kiều đã đi ra ngoài, Diệp Kiều còn khoác tay anh ta, Tiểu Đổng đi phía sau hai người.

“Kiều Kiều, bằng tốt nghiệp của anh thật sự lấy lại được sao?” Kiều Thiêm mấy ngày nay mới lần đầu tiên nói chuyện.

“Đương nhiên!” Diệp Kiều tươi cười. “Anh, tỉnh lại đi. Sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn. Đi cùng em tới thành phố J, nơi đó mới có tương lai của anh!”

Kiều Thiêm không có bằng tốt nghiệp, không phải là do thành tích học có vấn đề mà đã phạm phải quá nhiều chuyện.

Năm 1995, thời đại internet bùng nổ trong nước. Vừa mới tới, cô đã mơ hồ hiểu được Kiều Thiêm là một quỷ tài máy tính của tương lai.

Đời này, cô phải thay đổi vận mệnh của một người.

*

Diệp Kiều trở lại khách sạn, ngay dưới sảnh đã nhìn thấy cậu nhỏ trong bộ tây trang, bên cạnh còn có trợ lý, giống như đang đợi người nào đó, cô liền đi qua chào hỏi. Vé xe lửa cũng đã mua rồi, cũng nên nói lời từ biệt với mấy con quái vật này.

“Cậu, chờ bạn làm ăn sao?” Cô thật không tin, cái kẻ lông bông này có thể kinh doanh được.

“Đúng vậy đúng vậy. Kiều Kiều, con xem kìa, căn nhà đổ nát ở phía đối diện là của nhà ta. Cậu con rốt cuộc cũng tìm được người chịu mua, a ha ha, cậu con quá giỏi mà!” Đỗ Quân đắc ý cười nói, dáng vẻ thì đúng kiểu “mau khen ta đi, mau khen ta đi, ta quá giỏi a!”

Mảnh đất ở phía đối diện… Diệp Kiều đứng lên nhìn lại.

Tuy rằng khá ngu về địa lý, nhưng kiếp trước cô cũng đã tới thành phố N này vài lần, cô nhớ rõ ràng, mảnh đất kia trong vài năm tới chính là trung tâm thương mại sầm uất nhất của thành phố N này. Vị trí đắc địa. Tấc đất tấc vàng.

“Cậu, bao nhiêu?” Vẻ mặt Diệp Kiều vô cùng nghiêm túc, sợ rằng Đỗ Quân sẽ đem núi vàng bán với giá rẻ.

“Cái này thì cậu nào có nhớ rõ!” Đỗ Quân nói, sau đó nhìn trợ lý, ra hiệu cho trả lời.

“120 vạn!” Người trợ lý trả lời.

Nghe câu trả lời, mặt Diệp Kiều trắng bệch.

Cái tên phá gia chi tử này!

Bình Luận (0)
Comment