Lục Tiểu Cổn sắp xếp cờ đen xong, của ông cậu là cờ đỏ, cậu cờ đen, “Ông ơi, ông đánh trước đi!”
Dáng vẻ như rất hiểu phẩm cờ!
Một lúc sau, Quách Mỹ Anh đem hoành thánh nóng hổi lên đặt ở trên bàn, “Đứa trẻ này, nhỏ như thế mà biết đánh cờ rồi hả?”
“Bà mợ, con đang học!” Lục Tiểu Cổn ngại ngùng nói, ngón tay và ngón giữa đánh xuống một quân cờ.
“Tiểu Cổn, ăn hoành thánh cùng ông cậu đi!” Kiều Phác hòa ái nói.
Quách Mỹ Anh trong lòng sựng lên, sắc mặt đen lại.
“Ông cậu à, sáng con đã ăn sáng rồi, không có đói!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc đáp, Quách Mỹ Anh liền thở ra một hơi.
“Ông cậu à! Con muốn ăn.” Tiểu ăn hàng Lục Tiểu Vũ từ trong phòng chạy ra, nghe nói có ăn không khách khí lớn giọng hét.
Quách Mỹ Anh vội bế Tiểu Vũ lên, cố ý quay người làm rơi cây muổng của Kiều Phác xuống, một cái hoành thánh nóng hổi cũng rơi xuống theo, “Ôi, cái muổng rơi rồi, Tiểu Vũ à, chúng ta giúp ông cậu lấy cái muông khác có được không?”
Vẻ mặt Lục Tiểu Vũ sửng sốt đã bị Quách Mỹ Anh ôm vào phòng, vừa vào phòng nhìn thấy Bạch Tuyết thì vội bảo cô mang tiểu Vũ đi tiệm tạp hóa mua cái gì ăn.
Bà thì quay lại nhà bếp lấy muổng.
Bóng lưng của Trịnh Mỹ anh vừa biến mất trong biệt thự, Diệp Kiều từ trong biệt thự đi ra, đi đến bên cạnh cậu và Lục Tiểu Cổn, bát hoành thánh nóng hổi còn đặt trên bàn, phía trên còn có một đôi đũa.
Đứng nhìn Lục Tiểu Cổn đánh cờ, Diệp Kiều chen miệng vào, “Tiểu Cổn, ngựa đi ở đây này.”
Diệp Kiều cầm một quân “mã” muốn đánh.
“Ngốc, đừng có mà thoái mã!” Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
“Cái gì gọi là thoái mã?” Diệp Kiều tò mò hỏi.
Kiều Phác cười, đứa cháu ngoại này của ông còn không bằng đứa trẻ 3 tuổi.
“Xem cờ không nói mới là quân tử! Đi ra đi ra!” Bộ dáng Lục Tiểu Cổn cực kì ghét bỏ nói.
Kiều Phác nhìn bộ dạng tiểu đại nhân của Lục Tiểu Cổn, không nhịn được cười, đừng lên đi về phía cậu quan sát, lúc này tay Diệp Kiều nhẹ nhàng làm một động tác nhỏ.
Cô đương nhiên biết cái gì gọi là thoái mã, cũng đương nhiên biết, xem người khác đánh cờ không được bình luận.
Lúc này, Quách Mỹ Anh đi đến phòng bếp cũng đã quay lại.
“ y da, trên bát hoành thánh này sao lại có lá cây rơi vào vậy?” Quách Mỹ Anh cau mày nhìn chiếc là rơi trong bát.
Diệp Kiều nhìn qua, “Đáng tiếc quá, chắc là từ trên cây rơi xuống”
“Thôi mau đem bỏ đi.” Kiều Phác phất tay áo nói.
Quách Mỹ Anh chỉ còn cách đem tô hoành thánh đi, Diệp Kiều âm thầm thở ra một hơi.
…
“Lục Tiểu Vũ, em có muốn ăn thạch không?” Bạch Tuyết đưa Tiểu Vũ đến cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu hỏi.
“Không ăn, mẹ không cho ăn thạch, mẹ nói trẻ con ăn thạch nguy hiểm.” Tuy rằng bé rất muốn ăn, Lục Tiểu Vũ thèm ăn nói.
Đứa trẻ này nhìn rất nghịch ngợm, nhưng không ngờ lại nghe lời đến như thế.
Bạch Tuyết đột nhiên đau bụng, đi vào nhà vệ sinh công cộng gần đó, bảo Tiểu Vũ ở bên ngoài chờ cô, Lục Tiểu Vũ vừa ăn kẹo que vừa đợi ở cách đó không xa.
Phía trên cao ở tiểu khu có gắn camera giám sát, phạm vị chiếu rất rộng, Lục TIểu Vũ đứng dưới máy giám sát, cha mẹ đã dặn không được đi quá xa, lúc này một chiếc xe chạy đến, cửa sổ xe hạ xuống, từ trên đó lăn ra trái bóng rổ đến bên Lục Tiểu Vũ.
“Bạn nhỏ à, giúp chú nhặt quả bóng lên có được không?” Người đàn ông trong xe đội nón lưỡi trai ló đầu ra hét với cô bé.
Lục Tiểu Vũ cau mày, “Chú à, chú không có chân à.”
Bé lớn tiếng nói.
Cô không phải là cô bé ngốc.