Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821:

Chương 821:

Mặc Các là cửa hàng châu báu nổi tiếng nhất ở thành phố J, các loại phỉ thúy quý đều có thể tìm thấy ở đây.

“Kiều gia đến rồi, Tiểu Cổn gia và Tiểu Vũ cách cách cũng đến nữa à.” Diệp Kiều là khách quen ở đây, chú Toàn mặc áo dài vừa thấy cô liền chạy đến đón tiếp.

“Chú Toàn chú không cần gọi như thế đầu, chỉ là con nít, gọi cái gì mà gia với cách cách chứ, con cháu trong đại viện không thích gọi như thế đâu.” Diệp Kiều nói, dẫn hai đứa nhỏ đi vào phòng.

“Tôi không phải là cách cách, tôi là tư lệnh.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói

“Đúng đúng đúng, tư lệnh nhỏ, mời vào trong.” Chú Toàn vội nói, dẫn bọn họ đi vào căn phòng dành cho khách vip.

Một lúc sao, chú Toàn mang trang sức phỉ thúy trong suốt Diệp Kiều đã đặt trước đó ra, hai đưa trẻ đang chơi trong sân, trong này bố trí như hoa viên của hoàng cung.

“Mặc gia, Mặc gia”

Là thanh âm của con vẹt Bát Ca.

Lúc này một người đang ông mặc tây trang, ao sơ mi trắng, áo ghi lê xám cài cúc ở bụng, thân hình cao lớn từ ngoài sân đi đến, Bát Ca ở trong hoa viên không ngừng gọi tên anh ta

Là ông chủ của Mặc Các, Mạc Thâm.

“Diệp tổng đến rồi.” Mặc Thâm nhìn là Diệp Kiều, liền nở nụ cười chào hỏi.

Diệp Kiều và ông ta cũng tính là người quen cũ nhưng quen biết qua việc mua bán phỉ thúy thôi, cô hiểu biết về ông ta không nhiều.

Mà ở thành phố J không có danh môn vọng tộc nào họ Mặc cả.

“Mặc tiên sinh.” Diệp Kiều không có ngồi dậy, chỉ gật đầu gọi một tiếng xem như chào hỏi. Tuy rằng mọi người đều tôn kinh gọi ông ta một tiếng Mặc gia, nhưng Diệp Kiều trước nay không gọi người không thân quên tiếng “gia”

Mặc Thâm đi đến, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, trên tay ông ta cầm một chiếc quạt xếp, nhìn một cái là biết đồ cổ rồi.

Trên ngón tay dài đeo ba chiếc nhẫn phỉ thúy, một đôi mắt phượng dài hẹp nhìn bộ phỉ thúy giá trị không thấp ở trên bàn, “Diệp tổng đối với Lục phu nhân quả thật không tiếc tiền”

“Tôn kính người già là chuyện nên làm.” Diệp Kiều cười nói。

“Lục phu nhân quả thật có phúc, a Toàn.”Mặc Thâm quay người nói nhỏ với chú Toàn cái gì đó, A Toàn lập tức rời đi, một lát sau quay lại trên tay bưng một cái khay, trên khay có một hộp châu báo.

Mặc Thâm mở hộp ra, đẩy đến trước mặt Diệp Kiều, “Diệp tổng là khách hàng quen của chúng tôi, viên ngọc lục bảo thủy tinh này tặng cho Diệp tổng.”

Một mặt dây chuyền tinh xảo bằng ngọc bảo lục.

Diệp Kiều cười đẩy trả lại, “Mặc tiên sinh, tôi mua phỉ thúy nhưng không thích nó. Nếu Mặc tiên sinh có thành ý như vậy chi bằng giảm giá cho tôi bộ trang sức tôi đặt đi, anh giảm giá cho tôi 10% đi.”

Cô là ai chứ.

Con cháu nhà quan, con dâu của Lục tư lệnh quân khu zy, vợ của sĩ quan, trước giờ cô chưa nhận bất cứ quà của ai trừ bạn bè người thân, bất kể là quà cáp hay tiền tài.

Tránh để người ta tố cáo cô nhận tiện tài, bị người nắm cán liên lụy người nhà.

Mặc Thâm nhìn Diệp Kiều một cái ánh mắt thâm sâu, quay một vòng lại cười, lấy quạt chỉ chỉ cô, “ Vậy để A Toàn giảm cho cô 10%, viết rỏ cho Lục thiếu phu nhân.”

Người phụ nữ này đủ minh bạch.

Mặc Thâm làm sao mà không biết ý của Diệp Kiều chứ.

Với bộ châu báu này, lợi nhuận của anh ta cô cũng có thể đoán ra.

Diệp Kiều vừa ý cười, chiếc khấu này có thể tiết kiệm được mấy vạn, hơn nữa cho dù giảm 10%, đối với Mặc Thâm mà nói cũng tính là gì.

Một lát sau, Diệp Kiều mang hai đưa trẻ cùng bộ trang sức rời đi.

“Lục gia có con dâu thế này thật có phúc.” Mặc Thâm nhìn bóng dáng Diệp Kiều rời đi nhẹ giọng nói.

“Mặc gia, ngài trước nay chưa khen ai bao giờ.” A Toàn kinh ngạc cười nói.

Khóe miệng Mặc Thâm hơi nhút nhích không nói gì, cầm lấy thức ăn cho chim đi tìm con vẹt.

“Diệp Kiều, Diệp Kiều.” Bát ca có bộ lông sắc sỡ đẹp mắt, vừa ăn trùng vừa lớn tiếng nói.

“Đúng là học vẹt.” Mặc Thâm giáo huấn con chim.

Bình Luận (0)
Comment