Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 822 - Chương 822:

Chương 822:

“Tia chớp, mày phải kiên trì lên, tao đã kêu ông Hải đi lấy năng lượng cho mày rồi, có nó mày có thể quay về Uông Tinh rồi, sau khi quay về Uông Tinh, thì nhớ quay lại đây nhe.” ở sau vườn, hai đứa trẻ đang ở bên Tia Chớp, Tia Chớp hai ngày nay đã không ăn gì rồi.

Lục Tiểu Vũ rất thương nó, vừa này xin chú Hải đi viện thú y lấy một liều thuốc dinh dưỡng, chú Hải làm sao mà từ chối yêu cầu của cô bé chứ, ông đối với bảo bối nhỏ này có thể nói là cầu gì được nấy, lúc này ông đã đi rồi.

Lục Tiểu Cổn ngồi xổm ở bên cạnh Tia Chớp, không ngừng sờ sờ đầu nó, bốn chân của Tia Chớp nằm uể oải trên mặt đất.

“Ngốc nghếch, làm gì có Uông Tinh.” Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.

“Mẹ nóiTia Chớp sau khi đến Uông Tinh hấp thu năng lượng xong sẽ quay lại, còn có Miêu Tinh, trên đó toàn là mèo.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng phản bác, đối với lời nói dối thiện ý của mẹ, cô bé tin tưởng tuyệt đối.

Ngốc nghệch.

Cậu đã hỏi qua ông cố, trên trời căn bản không có Uông Tinh.

Diệp Kiều đang lừa gạt, trong lòng Lục Tiểu Cổn cay đắng nghĩ.

“Tia Chớp, mày quay về Uông Tinh rồi, nhất định phải quay lại đó.” Lục Tiểu Vũ sờ sờ đầu Tia Chớp, nghiêm túc dặn dò.

Tia Chớp không nói gì, hai mắt có chút tinh thần nhìn Lục Tiểu Vũ.

“Mày ờ Uông Tinh có cha mẹ và vợ không?” Lục Tiểu Vũ lại hỏi.

“Lục Tiểu Vũ, em đừng nói nữa, căn bản không có Uông Tinh.”

“Có Uông Tinh.”

“Em chính là đồ ngốc.”

“Em mới là đồ ngốc, Lục Tiểu Cổn là đồ ngốc, đồ ngốc đáng ghét, chị không để ý em nữa, còn nữa, em mới là em trai, chị là chị gái.” Lục Tiểu Vũ tức giận nói, ghét nhất là Lục Tiểu Cổn mắng mẹ cô bé, mẹ mới không ngốc.

Lục Tiểu Cổn không muốn cùng cô cãi nhau, quay đầu đi, Lục Tiểu Vũ lại không bỏ qua, “Em chính là em trai, chị là chị gái.”

“Em ngốc như thế mà muốn làm chị à, mơ đi.” Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, nói xong liền đi về phòng.

Lục Tiểu Vũ tức giận dậm chân, “Lục Tiểu Cổn em mới là quỷ đáng ghét, chị không thèm chơi với em.”

Lục Tiểu Vũ tự mình ngồi ở bậc thềm ngoài cửa, hai tay chống cằm, cực kỳ tức giận.

Lục Tiểu Cổn đáng ghét, sao mà luôn ghét cô ngốc chứ.

Lục Tiểu Cổn chắc chắn không phải là anh trai ruột của cô.

“Tiểu qua qua.” Một âm thanh già nua truyền đến, Lục Tiểu Vũ quay đầu nhìn qua thì thấy một bà cụ chống gậy đi qua, bà một đầu tóc trắng, lưng còng gần 90 độ, mang giày vải, mặc bộ quần áo đã cũ kỹ.

Nhìn rất là đáng thương.

Lục Tiểu Vũ đứng lên, “Bà cụ có chuyện gì sao.”

“Tiểu qua qua, còn biết đường Hồng Diệp không, bà lớn tuổi nên lạc đường rồi.” bà lão nhìn Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói,

Bà lão chỉ hỏi đường, bà lão đáng thương như thế chắc không lừa người đâu.

Tôn kính người già là đức tính tốt, Lục Tiểu Vũ đi xuống bậc thềm đến bên bà cụ, “Bà ơi, con biết đường, con đã đi mua đồ ăn ở đó rồi, con dẫn bà đi.”

“Tiểu qua qua, cám ơn con.” Bà cụ vừa cười vừa nói, với làn da ngăm đen và khuôn mặt nhăn nheo, bà còng lưng đi về phía trước.

“Bà không cần cảm ơn, bà chú ý bước chân đó.” Lục Tiểu Vũ nói, đo trước dẫn đường.

Tuy rằng Lục Tiểu Cổn chán ghét Lục Tiểu Vũ ngốc, nhưng một lúc không nghe thấy tiếng cô bé, lập tức đi ra khỏi phòng, không nhìn thấy cô sau vườn, trong vườn cũng không, Lục Tiểu Cổn lập tức chạy ra ngoài, Tia Chớp đang nằm yên chờ chết đột nhiên như được hồi sinh chạy ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment