Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 833 - Chương 833:

Chương 833:

Mấy năm qua Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều từ một cô nhóc từng bước lột xác thành một Boss nữ có thể một mình gánh vác mọi việc! Anh yên tâm về cô, loại người cặn bã như Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận, Lục Bắc Kiêu anh chưa từng để vào mắt!

Nhưng lần này bọn họ đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh!

Diệp Kiều muốn xử lý vết thương giúp anh, anh nói không có thời gian. Tiễn anh ra cửa chính, hai người lưu luyến không rời hôn nhau một hồi lâu anh mới lên xe.

"Yên tâm đi! Lần này Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận trốn không thoát! Lục Bắc Kiêu, anh phải bình an cho em, anh là trời của nhà chúng ta, anh biết không?!" Diệp Kiều vòng tay qua cổ anh hôn lên mặt anh với giọng điệu ra lệnh.

"Em yêu, anh đương nhiên sẽ bình an! Về phòng đi, em vào nhà khóa cửa lại, anh đi đây!" Anh trầm giọng nói.

Thật giống như mỗi lần gọi điện hoại, anh đều nói đợi cô cúp máy mới cúp. Anh có vẻ là một người đàn ông chủ nghĩa, nhưng thật ra, anh rất tôn trọng cô.

Diệp Kiều không làm chậm trễ thời gian của anh, sau khi hôn gió với anh thì nhanh chóng vào nhà, khóa cửa lại chờ một lát mới nghe thấy tiếng động cơ. Anh ăn ý biết cô còn đang ở sau cửa nên ấn còi xe, tiếng động cơ mới xa dần....

--

Ngày hôm sau Lục Tiểu Cổn dậy sớm, cậu nhóc một mình lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh chuồng của Tia chớp, ngơ ngác nhìn bát cơm của Tia chớp...

Diệp Kiều lặng lẽ đi tới ngồi cạnh, giữa người mẹ cô và Lục Tiểu Cổn thật ra giống bạn bè hơn, "Diệp Kiều, Tia chớp chết rồi.... Con hiểu... Chết là đi mãi mãi...."

"Lục Tiểu Cổn, mẹ cũng từng chết rồi con có tin không? Mỗi người chúng ta đều từng đã chết mới sống lại lần nữa, chỉ là chúng ta không nhớ rõ chuyện lúc trước. Con phải tin Tia chớp còn sống, chỉ là nó không phải bạn của chúng ta nữa, nó đã đến nơi khác. Đương nhiên nếu có duyên phận chúng ta sẽ còn gặp lại nó..." Diệp Kiều khàn khàn giọng nói, vuốt ve đầu anh.

Lục Tiểu Cổn ngẩng đầu nhìn Diệp Kiều, dáng vẻ không hiểu.

"Diệp Kiều, người học kung fu từ khi nào vậy? Tại sao con không biết?" Cổn gia không muốn bị Diệp Kiều nhìn thấy dáng vẻ cậu cô đơn khó chịu, ngang ngược hỏi cô.

Diệp Kiều muốn cười, cô thực sự muốn nói, con dạy mẹ đấy, con cho mẹ năng lượng đấy!

"Mẹ luôn là nữ siêu nhân, được không? Con và Lục Tiểu Vũ lại coi mẹ là bình hoa!" Diệp Kiều nói rồi nhấc chân đạp vào bao cát!

Vừa rồi lại ra quyền trêu trước mặt con trai!

Lục Tiểu Cổn nhìn mà ngây người, Diệp Kiều ngốc sao lại lợi hại thế?!

"A...." Nghịch động đến vết thương, Diệp Kiều hít khí lạnh!

"Ngốc! Bị thương còn nghịch ngợm!" Lục Tiểu Cổn cau mày ghét bỏ nói.

Giọng điệu dạy dỗ này giống hệt khi như lúc cậu chưa đầu thai. Diệp Kiều cũng không nhịn được nữa giữ lấy khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, hôn mạnh lên!

!!!

Không muốn đâu! Ghét mà! Diệp Kiều ngốc bất lịch sự với cậu!

Lục Tiểu Cổn ở trong lòng ghét bỏ muốn chết lại không giãy dụa sợ đụng phải vết thương của cô. Diệp Kiều lại nhiệt tình hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu. Trước khi Lục Tiểu Cổn chỉ tồn tại ở sóng điện cô đã muốn làm như thế rồi!

Lúc buông ra Lục Tiểu Cổn lau mạnh gò má, cô cùng ghét bỏ nhìn cô, "Để cha biết, người lại bị đánh đòn!"

!!!

Diệp Kiều: "..."

Nhưng có thể hôn được cục cưng Lục Tiểu Cổn rồi, đánh cứ đánh đi!

Tiếng chuông điện thoại di động từ xa truyền đến, cô lập tức bắt máy.

Bình Luận (0)
Comment