Người ta đều nói rằng con trai là người yêu nhỏ của mẹ, Diệp Kiều cô có lẽ là con trai giả rồi
"A!" Cơ thể bị anh ôm mạnh từ phía sau, khuôn mặt người đàn ông vùi bên cổ cô, mút mạnh, "Cưng à, vợ con trai sẽ có vợ hôn, em góp vui cái gì?!" Hơi thở nóng rực của người đàn ông phun bên tai cô, cô dán bên tai cô, nghiến răng nói.
!!!
Hôn con trai cũng không thể hôn!
Anh sẽ ăn giấm của chính con trai mình!
"Bình dấm chua Lục, Lục Tiểu Cổn mới có 3 tuổi thôi!"
"Không cho phép là không cho phép! Nào có nhiều lý do thế hả? Khi bé anh cũng chưa từng hôn bà Đỗ đâu!" Anh hùng hồn nói, vừa dứt lời đã quay cô qua hôn nhiệt tình.
Hôn sâu giống như vòng xoáy, như muốn nuốt chửng cô!
"Ưm..." Lúc buông ra cô há miệng thở, chóp mũi người đàn ông chống trên chóp mũi cô, "Cưng à, xin lỗi em, anh phải đi ngay rồi! Anh vừa mới trở về từ Somalia, lại có nhiệm vụ khác rồi!"
Cánh tay sắt của người đàn ông siết chặt vòng tay cô, trong giọng nói lộ ra áy náy.
Diệp Kiều vội vàng trở tay ôm anh, anh biến mất mấy tháng, giờ vừa về đã phải đi...
"Không cần xin lỗi, anh bận thì cứ đi đi! Những việc này em có thể xử lý tốt!"
Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh. Trong lúc vô tình phát hiện cổ anh dường như có cái gì không ổn, vội vàng nhón chân muốn cởi cà vạt của anh.
Anh cũng lùi lại một bước.
Sắp mặt Diệp Kiều lập tức suy sụp, nghiêm mặt nhìn anh. Người đàn ông mỉm cười, đành phải giật cà vạt ra, cởi cổ áo somi quân đội ra, "Bỏng một chút, không sao đâu!"
Cổ áo lỏng ra, vết bỏng lộ ra, vết thương được đắp một cách đơn giản bằng thuốc bột. Cô vừa thấy, anh đã định buộc vào, Diệp Kiều xông lên kéo áo somi của anh ra.
--
Một vết bỏng lớn, từ cổ đến giáp cai, sau lưng cũng có một mảng, trên đó có đắp thuốc bột.
Nhất thời Diệp Kiều đỏ mắt, chẳng trách nóng thế này anh còn mặc quân trang về!
Hóa ra là bị thương!
"Em yêu, không được khóc, bị thương chút có là cái chim gì đâu!" Anh trầm giọng nói vừa nhéo má cô, anh còn đang đau lòng vì cô bảo vệ cho con trai mà bị thương!
"Không thể xử lý tốt vết thương sao? Còn mặc quần áo dày như vậy! Những người khác đâu? Có bị thương không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói.
"Hà Phong bị trúng một dao, ruột bị cắt 2cm đang nằm ở 301, không chết được, anh đến thăm cậu ta mới nghe được chuyện các em xảy ra chuyện! Những người khác không sao!" Lục Bắc Kiêu nói, ôm lấy mặt cô, "Không được khóc, bà Lục không phải thiếu nữ 18 tuổi mà!"
"Người ta đau lòng cho anh mà..." Giọng của Diệp Kiều khàn khàn vùi vào lòng anh, cũng đau lòng vì mỗi người ở Huyết Lang. Cũng may vào năm ngoái, tình báo của cô đã cứu được Phương Trác và Giang Hải.
"Anh da dày thịt báo, chút thương này có là gì! Em ấy, da thịt mềm mịn..." nói xong ôm chặt cô hơn, anh ở bên ngoài đổ máu đổ mồ hôi bảo vệ quốc gia, cô lại vì bảo vệ con trai mà bị thương, là một người đàn ông trong lòng Lục Bắc Kiêu cảm thấy rất khó chịu!
"Anh Kiêu, không cho anh tự trách! Anh cũng đừng lo lắng, mấy tên khốn đó em có thể đối phó được!" Diệp Kiều lùi từ trong lòng anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ ngang ngược đầy từ tin.
Bà Lục của anh cũng có dũng khí!
Lục Bắc Kiêu cũng không phải loại người đạo đức giả, không còn buồn nữa, "Được, những tên khốn này để em đối phó, em không xử lý được có anh phía sau!"
Diệp Kiều lập tức gật đầu, nhón chân hôn anh một cái.