Thẩm Hi Xuyên đang tham gia một chương trình từ thiện trực tuyến của Đài phát thanh thành phố J, cũng quyên góp hàng trăm nghìn đô la cho buổi biểu diễn, đường dây nóng của đài truyền hình sắp nổ tung. Người dẫn chương trình liên tục đọc lại những tin nhắn cảm ơn của khán giả, tất cả đều là lời cảm ơn tình cảm của ngài Thẩm.
Điều này rất thỏa mãn lòng hư vinh của Thẩm Hi Xuyên!
Ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ta đã bị cảnh sát tra hỏi, "Thẩm Hi Xuyên, chúng tôi nghi ngờ rằng anh có liên quan đến một vụ bắt cóc trẻ em, hãy hợp tác điều tra của chúng tôi!”
Thẩm Hi Xuyên trông rất bình tĩnh, nhưng người dẫn chương trình bên cạnh lại mang vẻ mặc kinh ngạc, ngài Thẩm dính líu đến bắt cóc?
"Hiểu lầm mà thôi! Thẩm Hi Xuyên tôi sẽ hoàn toàn hợp tác với cảnh sát điều tra!" Thẩm Hi Xuyên vô cùng bình tĩnh, con ngươi híp lại, trong mắt có ý cười.
Nhưng khiến anh ta căm giận là con trai của Diệp Kiều lại không hề hấn gì!
--
Lục Tiểu Vũ đã nằm ngủ ngáy o o từ lâu. Diệp Kiều leo lên giường nhìn Lục Tiểu Cổn đang ngủ, "Lục Tiểu Cổn, cuối cùng hôm nay con đã chịu gọi mẹ làm mẹ! Đừng buồn, Thiểm Điệm cũng không muốn con buồn! Thiểm Điệm nó vốn muố đi, mỗi người chúng ta lúc già đều sẽ rời đi... Quan trọng nhất là khi hiểu được trân trọng, lúc ở cùng Thiểm Điệm con yêu quý nó như vậy, yêu nó, nó rất hạnh phúc đó... Mẹ tin nó sẽ còn quay lại!"
Lúc này Lục Tiểu Cổn đột nhiên mở hai mắt ra, "Nó sẽ về thật sao?"
"Sẽ về!" Diệp Kiều nói nghiêm túc, "Sao còn chưa ngủ?!"
"Mẹ đến ầm ĩ đến con, sao con ngủ được?!" Lục Tiểu Cổn kiêu ngạo nói.
Diệp Kiều lại cười, "Được được, mẹ về ôm cha con ngủ đay!" Cô khoe khoang với con trai.
Lục Tiểu Cổn liếc cô, "Có đau không?"
"Cái gì?" Đối mặt với lời hỏi thăm bất ngờ của con trai, Diệp Kiều sửng sốt một chút.
"Vết thương, có đau không?" Ánh mắt Lục Tiểu Cổn rơi vào băng gạc màu trắng kia, mặc dù ngữ khí hờ hững nhưng cái này cho thấy cậu rất quan tâm đến mẹ...
"Rất đâu nha! Hôn mẹ một cái hoặc gọi mẹ là hết ngay, nhanh nào!" Nhìn con trai lạnh lùng, ngầu lòi không thân mật với cô, Diệp Kiều cố ý trêu cậu, đã dán môi bên cạnh cậu.
"Nhanh hôn nào! Hoặc gọi mẹ đi!" Diệp Kiều thúc giục nói.
Trong đầu Lục Tiểu Cổn hiện lên hình ảnh buổi chiều Diệp Kiều xuất hiện giống như nữ hiếp cứu cậu và Thiểm Điệm, hình ảnh của cô ngầu...
Miễn cưỡng hôn cô một cái đi!
Xưa nay Cổn gia không hôn ai!
Lục Tiểu Cổn thở sâu dự định hôm nay sẽ cưng chiều Diệp Kiều hơn 2,8 mét trong lòng.
"Nhanh nào! Bé cưng! Tình nhân nhỏ của mẹ!" Diệp Kiều tiếp tục thúc giục.
"Khục:-" Ngay lúc cô cảm giác hơi thở của Lục Tiểu Cổn ngày càng gần mình, một tiếng kho khan vang len!
!!!
Hai mẹ con cũng vì đó giật mình!
Lục Tiểu Cổn hoảng vội vàng nhắm mắt, còn Diệp Kiều cuống đến mức suýt nữa té từ giường xuống!
Cũng vô cùng phiền muộn!
Khó khăn lắm mới có thể thân mật với con trai cưng, kết quả Đại Ma Vương tới, còn đổ một bình dấm chua!
Trong lòng Diệp Kiều tức giận!
Lục Tiểu Cổn đã giả vờ ngủ, cậu không muốn đắc tội với cha đâu!
Diệp Kiều xuống giường, đi tới cửa phòng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bình dấm chua kia, "Đều tại anh, Lục Tiểu Cổn suýt chút nữa đã hôn em!"
Sắc mặt bình dấm chua to trầm hơn, "Được rồi, bà Lục, bà không nhận ra lỗi sai, còn trách tôi sao?!"
Diệp Kiều đi về phía phòng ngủ chính, Lục Bắc Kiêu đi theo.
"Đương nhiên trách anh! Từ khi Lục Tiểu Cổn sinh ra đến giờ, đã từng hôn người mẹ này cái nào đâu? Em muốn hôn thằng bé mà thằng bé cũng không cho!" Diệp Kiều tức giận nói.