Trước khi Lý Vận phản ứng kịp, Diệp Kiều đã đoán ra được!
Thẩm Hi Xuyên lần này đúng là cao tay đã ném cái nồi này cho Lý Vận, mà còn ném sạch sẽ không để lại chút bất lợi nào cho anh ta! Rõ ràng ngay từ đầu anh ta đã lợi dụng Lý Vận, bày ra kế này!
Đã có thể bắt cóc hại con của Diệp Kiều cô, lại có thể đổ trách nhiệm lên đầu Lý Vận!
"Diệp Kiều! Thẩm Hi Xuyên anh ta hại tôi! Thằng khốn này!" Lý Vận nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm phẫn, hai tay bị còng chặt thành nắm đấm.
Diệp Kiều không cảm thông chút nào với cô ta, cô nhớ lại mọi chuyện kiếp trước và gương mặt của Lý Vận ở kiếp này. Ánh mắt cô đầy mỉa mai nhìn cô ta: "Lý Vận, cái này trách được ai? Lúc trước không phải vì Thẩm Hi Xuyên đổi đời, cô nịnh bợ anh ta, diễu võ giương oai trước mặt tôi nữa đấy còn gì? Lần này bị anh ta cho một phát thế, cảm giác này thế nào? Đúng là mỉa mai!"
Bị Diệp Kiều vả vào mặt ngay tại chỗ, sắc mặt Lý Vận đỏ lên. Cô ta không thể ngờ được rằng Lý Vận cô lại bị Thẩm Hi Xuyên dùng vũ khí lợi dụng, cô ta không phát giác ra chút gì!
"Cảnh sát! Tôi bị oan!" Lúc này Lý Vận lớn tiếng hét lên, "Tôi bị Thẩm Hi Xuyên hãm hại! Tôi bị toan!"
"Tiếc quá, cô nói như vậy cũng không có chứng nào chứng minh Thẩm Hi Xuyên đã đổ oan cho cô, bây giờ cô đã biết cô ngu đến mức nào chưa?" Diệp Kiều ăn mặc chỉnh tề, nhìn Lý Vận mặc áo màu cam, đeo còng tay, cất giọng nói.
Dường như cô thấy mình của kiếp trước.
Cũng ngu hư thế, rõ ràng không làm chuyện phá hoại gia đình, không giết người, không làm chuyện trái với luân thường đạo lý, rõ ràng là đôi khốn nạn này làm cô lại chịu oan, bị đi tù!
Cho nên đây coi như là báo ứng của Lý Vận?
"Tôi không tham gia vụ bắt cóc! Là Thẩm Hi Xuyên đổ oan cho tôi!" Lý Vận vẫn kích động hét lên.
"Lý Vận! Tôi hỏi cô, số tiền kia rốt cuộc Thẩm Hi Xuyên lấy ở đâu ra?! Đằng sau anh ta là ai?!" Diệp Kiều đập bàn khiến cô ta tỉnh táo, hỏi.
"Tôi không biết, tôi thực sự không biết, mẹ nó tôi cũng rất muốn biết! Thằng khốn này!" Lý Vận nghiến răng nghiến lợi nói, "Diệp Kiều, cô không thể để tôi chịu tội oan này được. Cô nói với cảnh sát là do Thẩm Hi Xuyên đổ oan cho tôi, người thực sự muốn bắt cóc con của cô là Thẩm Hi Xuyên đó! Cô bảo cảnh sát thả tôi ra đi! Tôi hứa sau này sẽ không về thành phố J nữa!"
Diệp Kiều tin từng câu từng chữ của Lý Vận là thực, chỉ là:-
Cô khịt mũi nhún vai, "Cảnh sát khi làm việc đều dựa vào chứng cứ, cô không có chứng cứ chứng minh mình bị hãm hại thì không ai cứu được cô! Nói mà không có bằng chứng sao, Lý Vận!"
Diệp Kiều cô cũng không có lòng thương cảm với một kẻ cặn bã như Lý Vận. Ba năm trước cô ta từng ăn nói khép nép cầu xin cô, kết quả Thẩm Hi Xuyên đổi đời cô ta đã không chờ nổi nữa muốn dính lấy anh ta! Buồn cười và mỉa mai là cô ta còn bị Thẩm Hi Xuyên lợi dụng!
Thực sự quá đỉnh!
Diệp Kiều cô có lý do gì để giúp người bạn thân nhất của mình đã đặt cô vào tù bảy năm ở kiếp trước thoát khỏi tội đây?
Không có lý do.
Trời tốt cho kiếp luân hồi, ông trời sẽ tha cho ai?
Lý Vận cảm giác mình bị tát vào mặt, Diệp Kiều giẫm lên cô ta còn không kịp, làm sao có thể giúp cô ta đây?!
"Diệp Kiều! Cô trơ mắt nhìn Thẩm Hi Xuyên ung dung ngoài vòng pháp luật sao?!" Lý Vận nhìn bóng lưng của Diệp Kiều, cố ý khiêu khích cô.
Nghe Lý Vận nói, Diệp Kiều chỉ muốn cười, cô còn nhiều cách để đối phó với Thẩm Hi Xuyên!
Diệp Kiều vừa rời khỏi phòng thẩm vấn của Lý Vận ra ngoài đã thấy Thẩm Hi Xuyên mặc âu phục đi giày da bước ra từ phòng thẩm vấn khác, anh ta đắc ý nhìn Diệp Kiều một chút!