Suy cho cùng Thẩm Hi Xuyên sợ không dám công khai nói chuyện với Diệp Kiều ở cục cảnh sát, chỉ đắc ý nhìn cô rồi rời đi.
"Diệp tổng, không đủ chứng cứ nên chúng tôi chỉ có thể thả anh ta ra trước! Ngài yên tâm vụ án này chúng tôi sẽ còn tiếp tục điều tra!
Đội trưởng cảnh sát hình sự đi tới nói với cô.
Diệp Kiều gật đầu, "Tôi hiểu, vất vả cho các anh rồi!"
Trước cửa cục cảnh sát, Thẩm Hi Xuyên đứng bên chiếc Rolls-Royce, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn cô với nụ cười trên môi.
Diệp Kiều mang theo cặp tài liệu đi đến, "Thẩm Hi Xuyên, đổ oan cho Lý Vận, bây giờ anh rất đắc ý nhỉ?"
"Diệp Kiều, tôi không rõ cô nói gì! Cái gì oan cái gì không oan, Thẩm Hi Xuyên tôi cũng chưa từng làm ra chuyện bắt cóc trẻ con!" Lỡ trên người Diệp Kiều có bút ghi âm gì đó bị ghi lại thì không phải anh ta xong đời rồi sao?!
Thẩm Hi Xuyên cẩn thận đề phòng Diệp Kiều.
"Nói thì mạnh mồm thật ra thì nhát gan! Nhưng lần này anh đúng là mưu mô, biết coi Lý Vận làm súng, cũng không ngu như tôi tưởng. Cũng tốt, giúp tôi giải quyết con ruồi Lý Vận buồn nôn này, tôi cảm ơn anh nhé!" Cô cũng không muốn Thẩm Hi Xuyên thấy vui trong lòng!
Giết con tin không thành cò giúp cô giải quyết cái gai trong mắt, Thẩm Hi Xuyên ảo não, "Tôi không biết cô nói cái gì!"
Nói xong câu này anh ta giận đùng đùng bước lên chiếc xe Rolls-Royce kia.
Điện thoại di động của Diệp Kiều vang lên, là Lục Bắc Kiêu gọi đến, anh vừa dẫn đội đến nơi khác.
"Anh Kiêu, vụ bắt cóc này là do Thẩm Hi Xuyên bay ra, anh ta lấy Lý Vận làm giá đỡ, bản thân trốn không giấu vết gì! Tạm thời cảnh sát đã thả anh ta ra rồi!" Lục Bắc Kiêu hỏi chuyện này, Diệp Kiều nói chi tiết.
"Anh ta nghĩ là ở ngoài cục cảnh sát sẽ dễ chịu hơn ở trong sao? Đúng lúc lần này, hãy ép người đứng sau anh ta ra đi!" Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt Diệp Kiều đã hiểu ý anh, cô cũng từng nghĩ sẽ làm như vậy, chỉ sợ không hợp pháp, "Anh Kiêu, em cũng muốn làm vậy nhưng lại sợ điều đó là phạm pháp. Cho nên vẫn chưa từng làm..."
"Chuyện này giao cho anh! Em không cầm tham gia vào! Đương nhiên anh cũng không tham gia trực tiếp vào!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, "Nhớ là không được để vết thương dính nước, kiên nhẫn không tắm mấy ngày!"
Giọng nói quan tâm vang lên....
"Đương nhiên anh biết! Em không phải trẻ con, có anh ấy, lần sau về vết thương của anh còn chưa khỏi, em cần phạt anh quỳ điều khiển trước mặt hai đứa nhỏ đấy!" Diệp Kiều nghiêm túc nói.
Chỉ nghe Lục Bắc Kiêu xấu bụng cười, "Bà Lục, em không có cơ hội đó!"
Nhóc con luôn muốn anh phạm lỗi để phạt anh "Biểu diễn" quỳ điều khiển từ xa trước mặt hai đứa bé. Kết quả ba năm qua biểu hiện của anh hết sức ưu tú, không cho cô cơ hội phạt!
"Em lại hi vọng anh mãi mãi không có cơ hội này! Còn có ý, anh đã giấu DV đó ở đâu?!", Cô giận dữ nói.
"Nói rồi, thi thể bị phá hủy!” Người đàn ông cười nói.
!!!
Thật là bị anh làm tức mà!
"Hình ảnh đáng quý như thế mà anh hủy đi! Rốt cuộc có tế bào lãng mạn nào không? Chờ tương lai chúng ta già đến răng rụng sạch, cùng nhau ngồi xem lại video kia thật tốt biết bao!" Diệp Kiều thở phì phò nói.
Lúc đó người đàn ông xấu bụng ở đầu kia điện thoại đắc ý, "Em xác định là không phải khoe khoang với hai nhóc con kia không? Nhóc con, tâm địa gian xảo này của em, anh đấy biết rõ!"
Cách đó không xa nhóm sói con vừa gỡ trang bị ra xong, nói chính xác là nhóm Huyết Lang nhìn thấy Lục Diêm Vương cười nghe điện thoại, sau một hồi đoán già đoán non mới biết đó là số điện thoại của vợ thầy!
Lục Bắc Kiêu phát giác được bọn họ đang nhìn mình thì lập tức nghiêm mặt, chỉ một ánh mắt lạnh lùng, sáu người lập tức tan tác như chim!