Kết thúc một bữa tiệc, Thẩm Hi Xuyên nở mày nở mặt được các lãnh đạo tiễn ra xe. Đoàn tùy tùng kính cẩn mở cửa xe cho anh, anh mặc vest và đi giày da cũng không quên quay lại chào mọi người.
"Thẩm tổng! Đi thong thả đi thong thả!"
"Thẩm tổng, hẹn lần sau gặp lại! Dự án của chúng tôi mong anh để ý nhiều hơn!"
"Không dám không dám! Các vị, Thẩm Hi Xuyên tôi xưa nay đều là người thẳng thắn!" Anh ta nhẹ cười, trong miệng còn ngậm điếu thuốc sau đó quay người chui vào trong xe sang trọng, nằm xuống bên trong!
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái đi, Thẩm Hi Xuyên nằm trong ghế da khóe miệng còn có nụ cười đắc ý. Đang cười cười lại cảm thấy dưới người lành lạnh giống như trên ghế có đồ gì đó thấm vào quần áo của anh, anh ta vươn tay ra lần mò lại thấy vừa lạnh vừa mềm, còn có máu tươi!
"A!" Thẩm Hi Xuyên dọa đến thét chói tai vội ngồi dậy, "Bật đèn nhanh! Ở chỗ ngồi của tôi có gì đây!"
Đèn trong hàng ghế sáng lên, trên ghế sa lon bằng da thật màu đen có một thứ màu máu. Thẩm Hi Xuyên sợ đến hét lên lần nữa, cấp dưới vội tới.
"Thẩm tổng! Là, là heo phổi! Còn có gan heo!"
"Nhanh lấy ra đi! Buồn nôn muốn chết?! Ai làm?! Tại sao trên xe tôi có thứ này?!" Thẩm Hi Xuyên hét lên
"Thẩm tổng! Cái này còn có giấy! Trên đó viết chữ!"
"Viết, viết cái gì? !" Thẩm Hi Xuyên kích động hỏi.
"Đây chỉ là bắt đầu, sau này còn kích thích hơn! Cái mạng nhỏ của anh sắp xong rồi!" Cấp dưới của Thẩm Hi Xuyên đọc lấy chữ trên đó.
Mồ hôi lạnh của Thẩm Hi Xuyên tuôn ra, sợ đến mức vội vàng xuống xe, anh ta không dám ngồi xe này, "Mau gọi một cái taxi cho tôi!"
Cấp dưới của anh ta vội vàng gọi một chiếc xe taxi cho anh ta, anh ta cúi người chui vào, cấp dưới vẫn không nên xe, xe taxi nghênh ngang rời đi. Sau khi lên xe, Thẩm Hi Xuyên mới phát hiện ngồi kế bên tài xế có người che mặt đang ngồi.
"Mày, chúng mày là ai?A?" Anh ta sợ đến mức co người lại, toàn thân run rẩy, "Có phải chúng mày đòi tiên khong, muốn tiền bao nhiêu sẽ cho chúng mày bấy nhiêu! Chỉ cần chúng mày đừng đánh tao, đừng giết tao!"
Anh ta sợ như một đứa cháu, ôm đầu.
Chỉ chốc lát sau anh ta đã bị người ta kéo xuống xe, rồi sau đó những cú đấm đá tới, "Họ Thẩm, thức thời thì cút khỏi thành phố J nhanh! Nếu không sau này sẽ không phải đánh mày một chầu đơn giản thế này đâu? Gia của chúng tao có thể khiếm loại người cặn bã như mày chết hàng trăm kiểu, mày có tin không?!"
Gia, là ai?
Diệp Kiều? Hay là Lục Bắc Kiêu?
"Tôi, tôi báo cảnh sát!" Anh ta run giọng nói.
"Báo cảnh sát? Mày thử chút xem!" Đối phương buồn cười nói, Thẩm Hi Xuyên cũng biết nếu như là người của Diệp Kiều hoặc là Lục Bắc Kiêu thì anh ta có báo cảnh sát cũng vô dụng!
Mấy ngày sau đó, những chuyện khiến anh ta sợ đến chết đi sống lại mỗi ngày đều xảy ra, Thẩm Hi Xuyên khổ sở vô cùng. Anh ta cảm thấy không thể chờ ở thành phố J tiếp được nữa, lại không dám gọi điện chờ người kia, sợ bị phát hiện anh ta không sạch sẽ...
"Chị Anh.... Hu...." Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Hi Xuyên đã khóc.
"Khóc cái gì? Ai bắt nạt cậu?" Giọng Quách Mỹ Anh vang lên.
"Chị Anh... Mau cứu em... Xuyên Nhi sắp xong đời rồi, ngày nào cũng bị người ta uy hiếp, đe dọa.... Hu hu..." Thẩm Hi Xuyên khóc nói, dáng vẻ như thái dám!
"Ai dám đe dọa cậu?! Diệp Kiều sao?" Quách Mỹ Anh lại nói, giọng điệu của một lão phật gia sủng thái giám.
"Ngoại trừ cô ta còn có thể la ai?! Chị cũng biết lai lịch của cô ta mà, hu hu... Chị Anh, cầu xin chị, che chở cho em với!" Thẩm Hi Xuyên vừa khóc vừa nói.