Quách Mỹ Anh cảm giác rõ ràng Diệp Kiều lạnh nhạt!
"Kiều Kiều tới rồi..."
"Bà ngoại, trong khoảng thời gian này bà có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Diệp Kiều nắm thật chặt bàn tay lạnh giá của bà mình. Cô thực sự sợ bà cụ sau khi biết chuyện xấu bên ngoài của Quách Mỹ Anh sẽ bị nhận kích thích nghiêm trọng, bệnh tình chuyển biến xấu.
"Kiều Kiều, bà ngoại không sao, cũng không tệ lắm... Còn có thể chịu được một khoảng thời gian nữa!" Bà cụ cười nói, lúc nhìn về phía Quách Mỹ Anh trên mặt đã không có ý cười: "A Anh à, con thực sự định để Kiều Sênh cưới Bạch Tuyết sao?"
Bà cụ nhìn Quách Mỹ Anh rồi hỏi.
Bị bà cụ hỏi như thế, Quách Mỹ Anh quả thực tức giận, bà ta già rồi nên hồ đồ à?
"Mẹ, người nhà họ Bạch đã đến đông đủ rồi, sắp ăn cơm rồi ngài còn hỏi thế sao?! Kiều Sênh và Bạch Tuyết đều đã đính hôn hai năm rồi, Kiều Sênh không cưới cô ấy thì cưới ai?!" Quách Mỹ Anh có chút kích động nói, nhưng trên mặt vẫn là ý cười.
"Mợ à, nhưng Kiều Sênh hình như cũng không thích Bạch Tuyết! Dưa hái sớm sẽ không ngọt! Vì sao không phải là Bạch Tuyết thì không được?" Diệp Kiều cố ý hỏi.
"Kiều Kiều, cháu cũng đã biết địa vị của nhà họ Bạch trong ban giám đốc rồi mà?! Nhà họ Kiều chúng ta không dựa vào nhà họ Bạch thì chớp mắt Hoa Nguyên cũng không phải của nhà ta nữa!" Quách Mỹ Anh nói gấp. Diệp Kiều cười cười, lúc này giai điệu buồn lại vang lên.
"Kiều Sênh này! Hôm nay là ngày vui mà muốn làm gì vậy?!" Quách Mỹ Anh ngay lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe khúc nhạc này, tức giận nói.
"Đúng thế, hình như anh Sênh đặc biệt thích chơi đoạn nhạc này. Nhớ không lầm đây là "Requiem" của Mozart, là khúc cầu siêu trong Thiên Chúa giáo để siêu độ vong linh!" Diệp Kiều cố ý nói như thế. Kể từ khi biết bạn gái trước của Kiều Sênh chết, cô đã hiểu tại sao Kiều Sênh luôn thích chơi bài hát này.
"Nó muốn làm gì?!" Quách Mỹ Anh dứt lời liền đứng lên, "Mẹ, con đi xem một chút. Bây giờ người nhà họ Bạch đều ở đây, Kiều Sênh thế này cũng quá đáng quá rồi!"
Quách Mỹ Anh đi ra, trong phòng chỉ còn lại Diệp Kiều và bà cụ Kiều...
--
"Kiều Sênh! Anh có thể đừng chơi nữa không! Khó nghe muốn chết! Anh là một người đàn ông bình thường, suốt ngày kỳ kỳ lạ lạ cho ai xem chứ?!" Bạch Tuyết nhìn về phía cửa sổ, tức giận hét lên với Kiều Sênh mặc áo sơ mi trắng, quần tây bình thường đang kéo đàn violon. Bản thân anh đang chìm trong giai điệu buồn bã.
"Kiều Sênh! Anh là người chết sao?! Không được chơi bài này!" Bạch Tuyết dậm chân, hai tay bịt lấy lỗ tai, "Hôm nay là ngày ăn hỏi của chúng ta mà!"
Kiều Sênh vẫn không để ý tới cô ta, vẫn chơi đàn.
"Kiều Sênh! Con có còn biết tốt xấu không?" Quách Mỹ Anh tiến đến, hét vào mặt Kiều Sênh đang nổi loạn.
Kiều Sênh đâu chịu nghe bà ta, thậm chí chơi đến đoạn cao trào, cơ thể anh cũng chuyển động theo. Người đàn ông nhẹ nhàng như ngọc, nhắm mắt lại, cơ thể anh ấy không ngừng chuyển động theo giai điệu buồn ...
Qua mấy phút sao, Kiều Sênh mới bình tĩnh trở lại, cất đàn đi.
"Ai nói tôi muốn kết hôn với cô ta? Tôi sẽ không cưới!" Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Sênh lạnh lùng và bình tĩnh.
Anh vừa nói xong, dáng vẻ Bạch Tuyết gần như ngất đi, còn Quách Mỹ Anh cũng trợn tròn mắt, "Kiều Sênh, không được nói bậy! Con không phải trẻ con bốc đồng nữa rồi, con đã là một người đàn ông ba mươi tuổi rồi!"
"Bây giờ dì muốn tôi xuống dưới nói ngay trước mặt người nhà họ Bạch rằng tôi không muốn cô ta sao?" Kiều Sênh vẫn bình tĩnh như thế nhìn Quách Mỹ Anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Kiều Sênh! Cậu dám!" Quách Mỹ Anh cũng mất đi cảm giác kiềm chế thường ngày, nhưng cổ phần đã tới tay bà ta rồi, tại sao bà ta phải sợ bọn họ?!