Bây giờ trong nhà họ Kiều, bà ta là chủ gia đình, ai dám không nghe lời bà ta? !
Kiều Sênh quay người chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Tuyết lập tức chặn trước mặt anh và duỗi tay ngăn anh lại, "Kiều Sênh, tại sao anh không chịu đối xử tốt với em? Em yêu anh rất nhiều. ! "
Bạch Tuyết nói như sắp khóc.
Kiều Sênh chế nhạo, "Tránh ra!"
"Bạch Tuyết! Con không được khóc! Kiều Sênh, rốt cuộc con có nghe lời mẹ cưới Bạch Tuyết không?!" Quách Mỹ Anh nghiêm nghị nói.
"Không cưới!" Kiều Sênh chém đinh chặt sắt.
"kxx! Con nói không cưới là không cưới? Trong cái nhà này, con không có quyền nói như vậy!" Quách Mỹ Anh cuối cùng đã không còn dáng vẻ một người mẹ tốt bụng nữa, nghiêm nghị nói với Kiều Sênh.
"Mợ! Ngài cần gì phải ép buộc? Theo cháu, vẫn nên làm theo tâm ý của anh Sênh đi!" Diệp Kiều đi đến cất giọng nói.
Quách Mỹ Anh nhìn Diệp Kiều mặc quần lưng cao và áo sơ mi trắng cổ đứng đơn giản đi vào, biểu lộ càng thêm không vui, "Kiều Kiều, đây là chuyện nhà họ Kiều, không phải chuyện của cháu! Cháu không có tư cách quản!"
Quả nhiên cổ tay cầm vào tay thái độ cũng thay đổi.
Nếu là lúc trước, Quách Mỹ Anh nào dám nói chuyện với cô như thế?
"Mợ, sao chúng ta không nói chuyện riêng với nhau? Cháu có thứ này sau khi mợ xem xong tư tưởng hẳn sẽ thay đổi đấy!" Diệp Kiều nói khẽ, hai tay ôm ngực và một nụ cười trên môi.
Quách Mỹ Anh nhìn cô một cách nghi ngờ, ý của con nhóc này là gì?!
"Diệp Kiều, mợ không cảm thấy có gì để nói với cháu!" Quách Mỹ Anh lạnh lùng nói.
Lúc này Diệp Kiều giơ tay phải lên, trong tay cô có một thứ giống như máy ghi âm nhỏ, "Bà Quách, nếu bà không sợ sẽ xấu hổ trước mặt con trai và con dâu tương lai, tôi cũng không ngại!"
Nghe Diệp Kiều nói như vậy, nhìn dáng vẻ tự tin của cô, trong lòng Quách Mỹ Anh đánh thịch một cái.
Chẳng lẽ Diệp Kiều này nắm gì của bà trong tay rồi?
Quách Mỹ Anh đã làm rất nhiều điều đen tối, giờ phút này rốt cuộc đã chột dạ!
"Diệp Kiều, mợ cùng cháu cũng không có khúc mắc gì:- "
"Bà Quách, tôi cũng không nói nhiều, đến phòng bên cạnh đi!" Diệp Kiều nói rồi đi trước.
--
Diệp Kiều cầm bút ghi âm trong tay, phát lại nội dung cuộc nói chuyện của Thẩm Hi Xuyên và Quách Mỹ Anh một lần cho bà ta nghe. Người phụ nữ này bình thường nhìn như ung dung hoa quý, sống an nhàn sung sướng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
"Diệp Kiều! Cháu lấy cái này ở đâu ra?!" Quách Mỹ Anh không bao giờ ngờ rằng chuyện của bà ta và Thẩm Hi Xuyên sẽ bị Diệp Kiều biết!
"Bà Quách, bây giờ tôi gọi bà một tiếng "Mợ" cũng cảm thấy buồn nôn!" Diệp Kiều kinh tởm nói với bà ta, là lời từ tận đáy lòng!
Quách Mỹ Anh vốn đã bình tĩnh lại càng bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng, "Diệp Kiều, mục đích của cô là gì?"
Cổ phần đã trong tay, Quách Mỹ Anh bà còn sợ cái gì?!
Diệp Kiều đi tới cửa sổ hít một hơi không khí trong lành và sạch sẽ, nhìn mưa phùn bên ngoài, lớn tiếng nói: "Một, cắt đứt liên lạc với Thẩm Hi Xuyênngay lập tức! Đừng bao nuôi anh ta nữa!"
Không có Quách Mỹ Anh bao nuôi, tên khố Thẩm Hi Xuyên còn bãn lĩnh gì mà tiếp tục làm càn nữa?!
Quách Mỹ Anh hừ lạnh không nói chuyện.
"Hai, hủy bỏ hôn sự của Kiều Sênh và Bạch Tuyết!" Đây là điều cô nghĩ nhất thời khi thấy Kiều Sênh phản đối gay gắt khi ở cùng cùng với Bạch Tuyết.
Cô không đành lòng nhìn Kiều Sênh phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc ở trong lòng cô bị ép cưới một người con gái anh không yêu!
"Hai việc này! Bà nhất định phải đồng ý, nếu không chuyện xấu của bà, tôi sẽ nói với ban cổ đông! Đến lúc đó để tôi xem bà lấy đâu ra mặt mũi để cạnh tranh với ban cổ đông và cậu tôi!" Diệp Kiều quay người, nhìn vẻ mặt nhìn vẻ mặt hung ác của Quách Mỹ Anh, uy hiếp nói.