Cô không cho rằng Quách Mỹ Anh sẽ vì tên tiện nam Thẩm Hi Xuyên mà hy sinh lợi ích của mình!
Cuộc họp hội đồng quản trị sắp đến, bà ta muốn tranh cử chức vụ chủ tịch và tổng giám đốc, nếu bị phanh phui ra, nhữn cổ đông kia ai sẽ chọn bà ta chứ?!
"Diệp Kiều, cô dám uy hiếp tôi!" Quách Mỹ Anh cũng hoàn toàn không để ý mặt mũi với Diệp Kiều nữa, hung ác nói.
Diệp Kiều cong môi, "Bà Quách, chuyện tình nhân của bà bắt cóc con trai tôi, tôi còn chưa tính sổ với bà đâu. Bây giờ bà phải cắt đứt liên lạc với tên trai bao đó, sao, bà chịu thiệt à?! Bà Quách, rốt cuộc bà nghĩ sao mà nhất định phải nuôi kẻ khốn nạn đó nhỉ?!""
Giọng điệu cực kỳ nhục nhã khiến Quách Mỹ Anh càng tức giận hơn, nhưng bà ta cũng không thể ngờ rằng sẽ bị Diệp Kiều vạch mặt thế này.
"Diệp Kiều! Cô đang vạch mặt với tôi sao?! Tôi cho rằng đối với người ngoài như cô mà nói, tốt hơn là nên mở một mắt nhắm một mắt!" Quách Mỹ Anhcũng không hề sợ hãi, cảnh cáo Diệp Kiều.
"Tên trai bao của bà đối nghịch với tôi khắp nơi, bà còn muốn che chở, vì sao tôi phải hòa nhã với bà?! Nhà họ Lục không động vào bà đã là khá lắm rồi!" Diệp Kiều lạnh lùng mạnh mẽ nói, cái chữ "Động" kia tràn đầy uy hiếp!
Quách Mỹ Anh làm sao có thể không biết thế lực của nhà họ Lục.
Bà ta không muốn cúi đầu trước Diệp Kiều, lại sợ cô công khai chuyện bà ta bao nuôi Thẩm Hi Xuyên cho thành viên hội đồng quản trị!
"Được! Cái thứ nhất tôi đồng ý với cô, nhưng cái thứ hai tôi không đồng ý!" Quách Mỹ Anh vẫn mạnh mẽ nói.
"Việc thứ hai! Cô không đồng ý cũng phải đồng ý!" Lúc này giọng nói thuộc về cậu Kiều Phác vang lên, ông chống gậy đẩy cửa phòng ra, giọng nói sắc bén vang lên, ánh mắt ánh mắt lạnh lùng,
Vừa mới nhất định ông đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Diệp Kiều không khỏi có chút đau lòng cho ông.
Quách Mỹ Anh thấy Kiều Phác tới thì chột dạ, bị chồng trên danh nghĩ biết mình bao nuôi trai bên ngoài, đến cùng cũng không phải chuyện vẻ vang gì!
Là trên danh nghĩa!
Đây cũng là chuyện Quách Mỹ Anh bà đã căm ghét trong suốt cuộc đời mình!
Kiều Phác cũng không có dáng vẻ đau buồn như Diệp Kiều tưởng tượng, ông rất bình tĩnh, giống như chuyện xấu này không xảy ra với ông vậy, "Quách Mỹ Anh! Bà không có quyền can thiệp vào cuộc hôn nhân của con trai tôi!"
Ông ta nói là con trai ông ta!
Trong lòng Quách Mỹ Anh thấy căm hận!
Bà ta làm trâu làm ngựa cho nhà họ Kiều nửa đời người, kết quả bị bọn họ đối xử như người ngoài, cho nên nói bà ta không làm việc gì sai, bà ta nghĩ cho bản thân mình có gì là sai?!
"Được! Đã nói vậy thì cứ vậy đi! Kiều Phác, chỉ mong lời ông nói hôm nay đừng hối hận!" Quách Mỹ Anh oán hận nói, mỗi chữ mỗi câu đều nhấn mạnh!
Nếu đến lúc đó bà ta thành công trong ban giám đốc, để xem sau này bọn họ còn dám đối xử với bà ta như thế không!
Cơn giận ngày hôm nay, trước tiên chỉ có thể chịu đựng!
Quách Mỹ Anh vừa ra đến cửa đã bị bà cụ Kiều ở đối diện cho một bạt tai!
"Bại hoại!" Bà cụ Kiều lạnh lùng nói.
Bà già chết tiệt này, dám đánh bà ta?!
Quách Mỹ Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn bà cụ, suýt nữa muốn đẩy ngã cơ thể yếu ớt suy nhược của bà cụ!
"Đây chính là các người ép tôi! Ba ngày sau trong ban giám đốc, chờ xem!" Quách Mỹ Anh che đi nửa gò má đau nhức, rốt cuộc không dám làm loạn, chỉ có thể đe dọa!
Dứt lời bước nhanh mà rời đi, khí thế hùng hổ!
Mà dưới lầu Kiều Sênh đã bắt đầu gây rối. Kiều Sênh là người luôn lịch sự và lễ phép lại hét lớn với cha mẹ Bạch gia, nói: "Đưa con gái nhà ông bà về đi, cô ta chỉ là con dâu bà Quách muốn cưới, không phải người mà Kiều Sênh tôi muốn lấy!"
Kiều Sênh, người luôn ôn tồn lễ độ giờ phút này đã cuồng loạn.